|
|
Thông Báo |
#61
|
||||
|
||||
Đồng chí - Chính Hữu
Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi vốn người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đên rét chung chăn, thành đôi tri kỷ Đồng chí! Ruộng nương anh gửi bạn thân cày Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay Giếng nước gốc đa, nhớ người ra lính. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi. Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá Miệng cười buốt giá Chân không giày Thương nhau tay nắm lấy bàn tay! Đêm nay rừng hoang sương muối Đứng cạnh bên nhau chờ giặt tới Đầu súng trăng treo. |
#62
|
||||
|
||||
Khi con tu hú - Tố Hữu
Khi con tu hú gọi bầy, Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần, Vườn ươm dậy tiếng ve ngân, Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào, Trời xanh càng rộng càng cao, Đôi con tu hú lộn nhào từng không... Ta nghe hè dậy bên ḷng, Mà chân muốn đạp tan pḥng hè ôi. Ngột làm sao, chết uất thôi, Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu. |
#63
|
||||
|
||||
Đồng dao cho người lớn - Nguyễn Trọng Tạo
Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi Có con người sống mà như qua đời Có câu trả lời biến thành câu hỏi Có kẻ ngoại t́nh ngỡ là tiệc cưới Có cha có mẹ có trẻ mồ côi Có ông trăng tṛn nào phải mâm xôi Có cả đất trời mà không nhà ở Có vui nho nhỏ có buồn mênh mông Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió Có thương có nhớ có khóc có cười Có cái chớp mắt đă ngh́n năm trôi. |
#64
|
||||
|
||||
Dấu chân qua trảng cỏ - Thanh Thảo
Buổi chiều qua trảng cỏ voi Ngước nh́n mút mắt khoảng trời long lanh Gió nghiêng ngả giữa màu xanh Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang Lối ṃn như sợi chỉ giăng C̣n in đậm đặc vô vàn dấu chân Dấu chân ai đọc nên vần Nên nào ai biết đi gần đi xa. Cuộc đời trải mút mắt ta Lối ṃn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường Những người sốt rét đang cơn Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?... Chiếc ḅng con đựng những ǵ Mà đi cuối đất mà đi cùng trời Mang bao khát vọng con người Dấu chân nho nhỏ không lời không tên Thời gian như cỏ vượt lên Lối ṃn như sợi chỉ bền kéo qua Ai đi gần ai đi xa Những ǵ gợi lại chỉ là dấu chân. Vùi trong trảng cỏ thời gian Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta Vẫn đằm hơi ấm thiết tha Cho người sau biết đường ra chiến trường… |
#65
|
||||
|
||||
Bờ sông vẫn gió - Trúc Thông
Lá ngô lay ở bờ sông Bờ sông vẫn gió người không thấy về Xin người hăy trở về quê một lần cuối...một lần về cuối thôi. Về thương lại bến sông trôi Về buồn lại đă một đời tóc xanh Lệ xin giọt cuối để dành trên phần mộ mẹ nương h́nh bóng cha Cây cau cũ giại hiên nhà C̣n nghe gió thổi sông xa một lần Con xin ngắn lại đường gần một lần...rồi mẹ hăy dần dần đi... |
#66
|
||||
|
||||
Những mùa trăng mong chờ - Lê Thị Mây
Thư anh tin ngày về Cho vầng trăng hẹn mọc Trong ngần cao hoa thơm Mây chớm màu tha thiết Trăng non nghiêng qua rồi Bom rung vầng trăng khuyết Xô thuyền trong xa xôi Giữa gập nghềnh núi biếc Anh khoác balô về Đất trời dồn chật lại Em tái nhợt niềm vui Như trăng mọc ban ngày Gặp nhau tṛn mùa trăng Em trẻ như bầu trời Ṿng tay anh đằm thắm Giầu lời ru trên môi Mai lại tiễn xa nhau Vầng trăng cong chẽn lúa Đêm đêm chín ngàn sao Rỏ vào tim giọt lửa Mong chờ em mong chờ Vầng trăng xinh ... gương mặt Sáng sáng đầy theo anh Suốt chặng đường đánh giặc. |
#67
|
||||
|
||||
Khóc người vợ hiền - Tú Mỡ
Bà Tú ơi, bà Tú ơi! Té ra bà đă qua đời, thực ư? Tôi cứ tưởng nằm mơ quái ác, Vùng dậy là tỉnh giấc chiêm bao Tỉnh dậy, nào thấy đâu nào, Nào đâu bóng dáng ra vào hôm mai. Đâu bóng dáng con người thùy mị, Tuy tuổi già xấp xỉ bảy mươi, Vẫn c̣n khỏe mạnh, vui tươi, Le te, nhanh nhẹn như thời xuân xanh. Nh́n sau lưng, vô t́nh cứ ngỡ Một cô nào thiếu nữ thanh tân. Vậy mà cái chết bất thần Cướp bà đi mất, vô ngần xót xa! Kể tử thuở đôi ta kết tóc, Thấm thoắt gần năm chục năm qua. Thủy chung chồng thuận vợ ḥa. Gia đ́nh hạnh phúc, thật là ấm êm. Tôi được bà vợ hiền thuần thục. Cảm thấy ḿnh tốt phúc bao nhiêu! Đôi ta cùng một cảnh nghèo Đạo vợ chồng lấy chữ yêu làm nền. Bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, Cũng nhờ bà khéo biết thu va. Dù không phú quư vinh hoa, Cuộc đời đầy đủ cửa nhà xênh xang. Bà đức tính đảm đang trung hậu, Gái Việt Nam nếp cũ cổ truyền. Có công nên được bù đền, Nhà ta cảnh tiểu thần tiên trên đời: Con khôn lớn năm trai ba gái, Nội ngoại vừa hăm bảy cháu ngoan. Đang vui như hội liên hoan, Th́ bà vội mất muôn vàn tiếc thương! Hồi kháng chiến, trên đường gian khổ, Bà tản cư cùng lũ con thơ, Đạn bom, đau ốm, trải qua, Chín năm chịu đựng vậy mà an khang. Mà nay chỉ cảm văng, ốm vặt, Tưởng như khi váng mặt nhức đầu, Lần này nào có ngờ đâu, Ốm đùa, chết thật, mới đau đớn ḷng! Các bác sỹ ra công cứu bệnh, Cứu làm sao được mệnh than ôi! Bà nay sáu tám tuổi đời, Kể th́ cũng thượng thọ rồi, c̣n chi. Bà chỉ ước rằng khi đến cơi, Hai vợ chồng sẽ đợi chờ nhau, Quy tiên cùng một chuyến tầu, Chứ về kẻ trước, ngựời sau sao đành! Khốn con tạo đành hanh tàn tệ, V́ ai đâu mà nể ta đây Phũ phàng guồng máy cứ quay, Hơn ngày chẳng ở, kém ngày không đi. Ai là chẳng chung qui về đất Cưỡng làm sao quy luật thiên nhiên! Sinh thời, bà rất dịu hiền Thác đi thanh thản êm đềm như ru. Thiu thiu nhẹ tựa hồ thiếp giấc, Đúng như lời ao ước bấy nay. Bà lên xe hạc chơi mây, Để tôi thổn thức đêm ngày nhớ thương. Nhớ tài đức đảm đương nội tướng, Nhớ công lao cấp dưỡng chí t́nh. Cơm dẻo canh ngọt đă đành Miếng ngon, món lạ, bà dành phần cho. Nhớ tôi ốm, bà lo nâng đỡ Khác nào cô y tá tận tâm. Nhớ khi giường bệnh đă nằm, Bà c̣n thủ thỉ t́nh thâm thương chồng: "Tôi mà chết th́ ông sẽ khổ. V́ cứ theo câu cổ ngữ ta Xưa nay con cái nuôi cha Cũng không chu đáo bằng bà nuôi ông" Bà ơi, hăy dầu ḷng yên dạ, Giấc ngh́n thu cho thỏa vong hồn. Bà đi, đă có dâu con, Một ḷng phụng dưỡng, chăm nom bố già. Tôi có khổ, âu là chỉ khổ V́ thiếu bà, nhà cửa vắng tanh Khổ khi thức giấc tàn canh Bên giường trống trải một ḿnh nằm trơ. Khổ nhớ lại sớm trưa ngày trước, Pha ấm trà chén nước mời nhau. Giờ tôi chẳng thấy bà đâu, Bên bàn thờ nhắp chén sầu đầy vơi. Khổ nghe cái Tuyết Mai cháu bé Nói với ông thỏ thẻ tiếng ḷng: "Ông ơi, cháu ngủ với ông, Ngày mai ông bế đi ṿng vườn hoa" Nay bà chết là bà đi mất, Thôi, cháu không c̣n hát câu ca: "Bà ơi, cháu ngủ với bà, Mai bà đi chợ mùa quà cháu ăn" Khổ những lúc ra sân, mê tỉnh Ngắm vườn nhà thấy cảnh thênh thang, Mà bà khuất núi cho đang, Quả cau tươi, lá trầu vàng ai xơi? Khổ trông thấy cái cơi c̣n đó, Đă khô trầu, khô vỏ, khô cau. Bà thước đất đă vùi sâu Cặp môi cắn chỉ ăn trầu đỏ tươi. Ngẫm cảnh già cuộc đời sung sướng, Tưởng vợ chồng c̣n hưởng dài lâu Không ngờ con tạo cơ cầu, Bà đi để tủi để sầu cho tôi. Ôi! Duyên nợ thế thôi là hết, Năm mươi năm thắm thiết yêu nhau! Bà về trước, tôi về sau, Thôi đành tạm biệt, nuốt sầu gượng vui. Bà đi rồi nhưng tôi phải ở Công việc đời c̣n dở tí thôi. Bao giờ nhiệm vụ xong xuôi, Về nơi cực lạc, lại tôi với bà... |
#68
|
||||
|
||||
Người đàn bà ngồi đan - Ư Nhi
Giữa chiều lạnh một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ vẻ vừa nhẫn nại vừa vội vă nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời vội vă như thể đó là lần sau chót. Không thở dài Không mỉm cười chị đang giữ kín đau thương hay là hạnh phúc ḷng chị đang tràn đầy niềm tin hay là ngờ vực. không một lần chị ngẩng nh́n lên chị đang qua nhữnh phút giây trước lần gặp mặt hay sau buổi chia ly Trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu trong đôi mắt kia là chán trường hay hi vọng. Giữ chiều lạnh Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ Dưới chân chị Cuộn len như quả cầu xanh Đang lăn những ṿng chậm răi. |
#69
|
||||
|
||||
Bài thơ của một người yêu nước ḿnh - Trần Vàng Sao
Buổi sáng tôi mặc áo đi giày Ra đứng ngoài đường Gió thổi những bông mía trắng bên sông Mùa tót khô c̣n thơm lúa mùa qua Bầy chim sẻ đậu trứơc sân nhà Những đứa trẻ đứng nh́n ngấp nghé Tôi yêu đất nước này như thế Mỗi buổi mai Bầy chim sẻ ngoài sân Gió mát và trong Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng Tôi vẫn sống Vẫn ăn vẫn thở như mọi người Đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ Một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu Một vết bùn khô trên mặt đá Không có ai chia tay Cũng nhớ một tiếng c̣i tầu Mẹ tôi thức khuya dậy sớm Năm nay ngoài năm mươi tuổi Chồng chết đă mười mấy năm Thuở tôi mới đọc được i tờ Mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần Nước sông gạo chợ Ngày hai buổi nhà không khi nào vắng người đ̣i nợ Sống qua ngày nên phải nghiến răng Cũng không vui nên mẹ ít khi cười Những buổi trưa buổi tối Ngồi một ḿnh hay khóc Vẫn thở dài mà không nói ra Thương con không cha Hẩm hiu côi cút Tôi yêu đất nước này xót xa... |
#70
|
||||
|
||||
Muôn vàn t́nh thân yêu trùm lên khắp quê hương - Việt Phương
Trời đổ mưa, đi viếng Bác, đồng bào chờ, bị ướt Bác thương đồng bào, con biết Bác không vui Ngừng đập trái tim tột bậc con người Cây cỏ đất trời không thật nữa Mặt ta nh́n sắc màu cũng giả Ôi ước ǵ không thật cả nỗi đau mồ côi Con đóng cửa buồng, ở ḿnh con với Bác Chưa muốn cùng ai chia bớt nỗi đau này Quanh người con và trong con tất cả đều bỗng khác Bác qua đời rồi sao con vẫn ngồi đây Con không thể nghĩ rằng Bác Hồ đă mất Mà nắng vẫn chuyền như sóc giữa lùm cây. Con chim đuôi dài được Bác chở che vẫn bay về trước cổng Cây vú sữa đầu nhà đang x̣e rộng tán sum suê Bầy cá rô phi nhớ giờ Bác cho ǎn lại ngoi lên đớp sóng Con ra đường quen đứng ngóng Bác quay về Hôm nay trên vườn ta trời uy nghi lồng lộng Hàng bụt mọc trầm tư vút thẳng bên bờ ao Gió heo may trong cành đa lao xao t́m gọi nắng Lê-Nin trên bàn đang chờ đón Bác đi vào Bác ơi lúa mùa này đồng thấp đồng cao lên đẹp lắm Cơn băo vào đất liền đi chậm lại rồi tan Mua bia đă bớt xếp hàng và anh em c̣n cố gắng Đêm qua 140 bốt đồn thù bị ta đánh trong Nam Con trữ các loại tin đứng chờ đây mong từ Bác một lời ánh sáng Như từ lâu nay con thường vẫn hay làm Bác lại về đi Bác ơi sau mấy ngày đi vắng Khỏe mạnh hồng hào trong nắng óng vườn cam II Đêm nay ngh́n vạn chúng con xếp thành hàng đi viếng Bác Ôi làm sao nguôi được nhớ thương này Chúng con đi cho cả người vắng mặt Người chưa sinh người đă khuất cũng về đây Việt Nam đau cả ḷng người dạ đất Sao mùa thu như nước mắt trời mây Chúng con đi theo tiếng người phía trước Đường Hùng Vương dân tộc đi từ dựng nước đến ngày nay Hăy về đây lũ làng Tây Nguyên đánh tiếng cồng thương xót Những con nước Cửu Long bát ngát đợt Cha về Đội áo tím sông Hương diệt Mỹ xong bỗng bồi hồi kinh ngạc Khi biết tiếng súng ḿnh tai Bác vẫn hằng nghe Về đây những tấm ḷng trung kiên trong chuồng cọp Vết tím bầm thân ghi tạc những câu thề Về đây bà mẹ nghèo ở miền cao Hát Lót Đă nhiều đêm gặp Bác giữa cơn mê Hăy về đây những thợ xúc và lái xe khu mỏ Vùng than ơi Người nhắc nhở bao lần Những o gái Vĩnh Linh đầu tuyết lửa Mơ Bác Hồ thương gian khổ vào thǎm Ông ké già nhà bên chân Pác Bó C̣n bàng hoàng hôm gặp gỡ đầu xuân Những chiến sĩ treó mǎng trên Cồn Cỏ Đài Bác cho đưa đất mẹ thêm gần Muôn ḍng sông chảy về ḷng biển cả Bác nằm đây nhớ rơ mỗi người thân III Bác thường để lại đĩa thịt gà mà ǎn trọn mấy quả cà xứ Nghệ Tránh nói chữ to và đi nhẹ cả trong vườn Tim đau hết nỗi đau người ở chân trời góc bể Đến bên Người ta thở dễ dàng hơn Khi đă quyết rất kiên cường mạnh mẽ Đốt cháy Trường Sơn đánh Mỹ cũng không sờn Ḷng trời biển dịu hiền khi gặp treó Sấm sét im cho nắng ấm chối non Bác không bằng ḷng gọi trận đánh chết nhiều người là "đánh đẹp" Con xóa chữ "đẹp" đi như xóa sự cạn hẹp trong ḷng con Thêm hiểu ḷng Người đối với quân thù như sắt thép Mà t́nh thương mênh mong ôm hết mọi linh hồn Ngoài bảy nhǎm, Bác vẫn thường ném bóng Cái gạt tàn thuốc lá đă hàng nǎm thôi không nóng trên bàn Mỗi ban mai Bác luyện chân như ngày xưa tập trèo sườn núi vắng Con biết ḷng Người quyết sống cho miền Nam Con biết ḷng Người quyết sống cho Việt Nam và thế giới Đầu bạc phơ trǎm mối nước non nhà Cǎn nhà nhỏ những canh khuya vời vợi Vẫn lo toan tháo cởi những bất ḥa Trái tim lớn đêm ngày quên mệt mỏi Dệt dải hồng chắp nối bạn gần xa IV Ôi ḷng Bác bao la trong di chúc Vẫn hạt lúa củ khoai chân chất b́nh thường Cả dân tộc khóc Người thương ḿnh nhất Người được thương trên tất cả người thương Người suốt đời quên ḿnh cho Tổ quốc Khi ra đi chỉ dép lốp chiến trường Nguồn ánh sáng đến muôn đời chẳng tắt Vượt cao hơn sự chết, vẫn soi đường Ba Đ́nh nức nở và ṛng ṛng nước mắt Muôn vàn t́nh thân yêu trùm lên khắp quê hương Ôi ta khóc t́m giọt lệ hóa câu nguyền Ta chẳng giấu trước bạn bè quốc tế Nỗi đau này cao cả thiêng liêng Ta khóc cho mọi nơi c̣n xích xiềng áp bức Cho đời ta và lớp lớp đời sau Cho Trường Sơn, cho Tháp Mười, cho miền Nam ân hận chưa được chào đón Bác Ta khóc những lỗi lầm làm tim Bác thêm đau Ta tự biết sức ta trong những ḍng nước mắt Cho ta khóc hôm nay để từ mai ta lao lên đánh giặc ở tuyến đầu Sao bao nǎm đồng chí với Người, con gọi Người Đồng chí Là khi con vĩnh biệt Người, Đồng chí, Bác Hồ ơi Con nguyện làm một mảnh của Người, đến trọn đời tận tụy Hồ Chí Minh, người cộng sản rất mực Việt Nam và vô cùng chung thủy con người Ta gạt nước mắt ngẩng đầu lên, vẫn nắng Ba Đ́nh trong veo Người đem về nǎm trước Ta thề mang ánh nắng này đến nhà mẹ già ở tận chót Cà Mau Những biên đội không quân như h́nh ảnh dân tộc ta lượn quanh người, lớn vượt Cất cánh bay cao theo tay Bác vẫy trên đầu. |
|
|