|
#71
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
2 Trái lại, cây thông th́ phía dưới um tùm xanh tươi nhưng càng lên cao th́ cành lá càng thóp lại dần. Cái xúm xít ở dưới thưa dần đi. Khi đến đỉnh chỉ c̣n trơ ngọn lá cô đơn, một ḿnh đâm vút lên cao. Và nó vẫn kiêu ngạo đứng trơ vơ để chống chọi với cái giá buốt của mùa đông. Mặc cho gió thổi và tuyết phủ, cây thông vẫn sừng sửng để đắm ch́m trong nỗi cô liêu trầm mặc. Đó là h́nh ảnh của nghệ thuật và phong cách tài hoa thực sự (đương nhiên là có những cái tài hoa nửa mùa!). Ở mức độ càng thấp th́ càng đông người phụ họa, càng lên cao th́ số lượng người chia sẻ được càng vơi dần. Đến chỗ cao chót vót th́ người nghệ sỹ sẽ phải đối diện với cô đơn, dù cái tâm của họ có thể ôm trùm cả thên hạ. Truyện Kiều đă đi vào ḷng người cả mấy trăm năm, làm say mê mọi người là thế, nhưng tâm sự của Nguyễn Du vẫn là một ẩn ngữ thiên thu. Nó măi măi cô đơn, như ngọn thông lẻ loi đứng giữa trời. Đọc Kim Dung, nhân vật Hoàng Dược Sư luôn làm liên tưởng đến h́nh ảnh cây thông, dù nhân vật cổ quái này chưa gợi lên trong ḷng nhiều người những t́nh cảm mặn mà thật sự. Không có nhân vật nào có kiến thức bách khoa và văn vơ toàn tài như Hoàng Dược Sư, kể cả Tạ Tốn và Nhậm Ngũ Hành – hai tay quái kiệt vơ lâm. Cầm kỳ thi họa, dịch lư, bát quái ngũ hành, trận pháp, vơ công… tất cả đều đạt đến chỗ tột đỉnh của tinh hoa. Vậy mà không rơi vào chỗ tạp học như Tô Tinh Hà. Tô Tinh Hà v́ ham mê tạp học mà vơ công sa sút, bị sư đệ Đinh Xuân Thu làm tan vỡ cả môn phái. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (29-12-11)
|
#72
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
3. Hoàng Dược Sư th́ khác hẳn. Trấn pháp trên đảo Đào Hoa sẵn sàng vây khổn những kẻ nào liều lĩnh dám dặt chân lên đảo. Cây ngọc tiêu réo rắt trên sóng biển sẽ là vũ khí cực kỳ lợi hại để giao đấu nội lực với các đại cao thủ vơ lâm. Vơ công đủ trấn áp một phương với ngoại hiệu Đông Tà. Kiến thức uyên bác trùm đời đủ để “cưỡng từ đoạt lư”. Dung mạo đẹp đẽ uy nghi đủ để mọi người kính nễ kiêng dè. C̣n ǵ đáng thêm vào nữa cho nhân vật mang chứa trong ḿnh hầu như toàn bộ tinh hoa của nhân loại? Nhưng Hoàng Dược Sư gây được ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với người đọc không bởi chỉ tại cái tài hoa mà chính ở chỗ tính t́nh cổ quái cao ngạo. Ông cao ngạo không phải chỉ v́ giỏi, mà v́ ông muốn đạp đổ thị phi, xóa nḥa mọi ranh giới chính tà trong cơi giang hồ để đẩy tự do và suy tưởng cá nhân đến chỗ tuyệt đối. Chữ “tà” trong ngoại hiệu Đông Tà của ông không có nghĩa đơn giản là đối lập với “chính” trong phạm trù “tà chính”, mà nó có nghĩa rằng dưới mắt ông, mọi nỗ lực muốn kiến tạo một ranh giới rạch ṛi giữa chính và tà chỉ là điều ngu xuẩn. Chính tà, thiện ác chỉ là sản phẩm được nhào nặn theo cái nh́n và ư muốn của những con người có ư chí hùng bá, như Hoàng Dược Sư hay Nhậm Ngũ Hành. Nếu như Nhậm Ngũ Hành, sau khi cướp lại ngôi giáo chủ từ tay Đông Phương Bất Bại, muốn vạch lại ḍng chảy của lịch sử theo ư chí của ḿnh, th́ Hoàng Dược Sư lại kiêu hănh đứng một bên, hoặc đứng trên cái ḍng chảy ấy, v́ nó không thể ḥa hợp được với tâm hồn của kẻ tài hoa tuyệt đỉnh như ông. Có lẽ chính trong những suy tưởng đó ông mới thực sự là kẻ cô đơn v́ không có kẻ đồng thời nào chia sẻ được. Chỉ sau này ông mới gặp được một người bạn vong niên là Dương Quá, chỉ v́ anh chàng này dám yêu và cưới sư phụ - một điều đại cấm kỵ của vơ lâm. Nhưng sự chia sẻ đó cũng chỉ mới ở một phần nhỏ: Vượt qua được định kiến của xă hội. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (30-12-11)
|
#73
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
4. Cũng như Nguyễn Du làm quan cho triều Nguyễn luôn giữ thái độ buồn rầu mà hầu hết các nhà nghiên cứu đều cho rằng đó là tâm sự hoài Lê! Thật ra, đó chỉ là tâm sự cô đơn của những kẻ tài hoa tuyệt đỉnh không muốn để ḿnh bị cuốn trôi theo ḍng chảy của lịch sử mà không t́m được người đồng điệu. Nếu Hoàng Dược Sư thiết kế một đảo Đào Hoa thơ mộng giữa đại dương để kiêu ngạo một ḿnh rong chơi một cơi, th́ Nguyễn Du lại đạm nhiên lễ nhượng xây nên một ṭa Tân thanh lặng lẽ giữa cơi bể dâu để mở ra những trận du hí thần thông. Trong khi đảo Đào Hoa như thiên la địa vơng vây hăm con người th́ ṭa Tân thanh lại lăng đăng sương mù để mở rộng ṿng tay ôm lấy toàn nhân loại, nhưng cả hai đều là những “một cơi trời riêng” làm nơi trú ẩn của những cây thông xanh cô độc! Hoàng Dược Sư cho cắt lưỡi và đâm thủng tai những kẻ nô bộc để biến chúng thành những người câm điếc, không muốn chúng đóng vai tṛ của những sứ giả thông tin v́ ông gần như muốn cắt đứt mọi quan hệ với xă hội bên ngoài, không muốn cho những kẻ không xứng đáng đặt chân đến cơi riêng đó. Dẫu những kẻ nô bộc kia toàn là những tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp, giết người không gớm tay, đáng để giết đi. Nhưng việc làm đó của ông, dưới quan điểm đạo lư b́nh thường ta sẽ cho là man rợ. Ông trừng phạt bọn người gian ác kia có lẽ v́ muốn “Thế thiên hành đạo”, muốn thay trời để xử lư tội ác, theo kiểu của riêng ông, v́ rơ ràng ông không tin ǵ vào cái gọi là “đạo lư trần gian”. Nói theo ngôn ngữ của các nhà hiện sinh th́ có thể Hoàng Dược Sư muốn làm điều ác v́ điều thiện đă được con người từ thuở xa xưa tranh nhau làm cả rồi! Nhưng nếu đạo lư “dĩ bạo dịch bạo” (dùng điều bạo ngược để thay cho điều bạo ngược) vẫn tràn lan trong cơi thế. Và bạo lực cùng thù hận vẫn là động cơ góp phần thúc đẩy ḍng chảy của lịch sử nhân loại th́ ngẫm ra, vị chúa đảo Đào Hoa kia chắc ǵ đă “tà”? Khi bị nghi oan là đă tàn sát những người trong đám Giang Nam lục quái, ông cũng chẳng thèm đính chính, v́ cho rằng đó không xứng đáng với ḿnh. Như cây thông xanh hiên ngang reo trong ngàn cơn gió giá buốt mùa đông, Hoàng Dược Sư vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo với cơi trời riêng. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (30-12-11)
|
#74
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
5. Hoàng Dược Sư cực kỳ kiêu ngạo và có đôi phần tà quái th́ đó cũng là lẽ đường nhiên, nếu quả như trên cơi đời có thể tồn tại một nhân vật tổng hợp được ngần thứ ấy nơi một con người. H́nh tượng Hoàng Dược Sư như muốn vượt cả những thiên tài khổng lồ thời Trung cổ Tây phương: Leonardo da Vinci hay Mitchelangelo Buonarroti. Nếu Leonardo vừa là họa sỹ, kỹ sư vừa là nhà soạn nhạc và nhà khoa học hay Mitchelangelo Buonarroti vừa là họa sỹ, nhà điêu khắc, vừa là nhà kiến trúc và nhà thơ, th́ Hoàng Dược Sư c̣n hơn thế nữa: ấy là sở đắc về vơ công! Nhưng tự xưa đấng tạo hóa luôn “đồ toàn”, nên khi Ngài đem những chất liệu ưu mỹ nhất để tạo nên những con người tài hoa đủ điệu như Hoàng Dược Sư, th́ Ngài lại bắt họ phải gánh chịu một bi kịch nào đó trong cuộc sống, để cho những tạo vật khác khỏi so b́. Tưởng chừng như với bản lĩnh nghiêng trời như Hoàng Dược Sư, th́ trên đời này không có ǵ lại không bị khuất phục dưới ư chí của ông. Và hai chữ “bất khả” có lẽ không thể tồn tại trong cuốn tự điển sống của vị đảo chúa Đào Hoa. Với Hoàng Dược Sư th́ muốn là được, như lời nói của Caesar là luật lệ. Nhưng nếu đối với giang hồ, cái bóng khổng lồ của chúa đảo Đào Hoa bao trùm lên mọi cao thủ vơ lâm như một tượng đài bất khả xâm phạm, th́ nỗi khổ của ông lại bắt nguồn từ một chỗ tưởng chừng êm ấm nhất: gia đ́nh. Trong các tác phẩm vơ hiệp, bi kịch gia đ́nh của các nhân vật giang hồ thường là cảnh toàn gia bị thảm sát như Tạ Tốn, Lưu Chính Phương để đẩy những nhân vật đó vào chỗ tận cùng khổ lụy, th́ đối với Hoàng Dược Sư lại khác. Người vợ hiền của ông v́ vắt kiệt cả sức lực để ghi nhớ Cửu âm chân kinh nên phải sớm qua đời, để lại đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh là Hoàng Dung. Cô “con gái rượu” này làm ông phải bao phen lao đao vất vả v́ cô măi chạy theo Quách Tĩnh, một kẻ mà dướí mắt ông chỉ là một tên thô lậu ngu xuẩn, không đáng giá một xu. Đó mới thực sự là nỗi thống khổ của bọn tài tử cổ kim! |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (01-01-12)
|
#75
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
6. Cuộc đời vẫn thường đem những thứ vớ vẩn như thế để chơi khăm khách tài hoa, bắt con ḱnh ngư phải ngắc ngoải trong vũng nước bùn, như một lời răn đe giễu cợt. Cha tài hoa tuyệt đỉnh, con gái thuộc hàng cực phẩm nhân gian, th́ chàng rễ lại lù đù như một anh “Hai Lúa”. Khi Tây độc Âu Dương Phong đem cháu là Âu Dương Khắc, c̣n Hồng Thất Công dẫn đồ đệ là Quách Tĩnh đến đảo Đào Hoa cầu hôn, ông thấy thà chấp nhận Âu Dương Khắc c̣n hơn để Hoàng Dung kết thân cùng Quách Tĩnh, dù ông thừa biết Âu Dương Khắc là loại người bạc hạnh, bởi một lư do đơn giản là anh chàng công tử Bạch đà sơn dù sao cũng phong lưu nho nhă và có chút tài hoa. Có lẽ với ông, nhân cách c̣n có thể giũa mài chứ tục cốt th́ khó ḷng hoán cải, như bài thơ vịnh trúc của Tô Đông Pha: Nhân khả thực vô nhục Bất khả cư vô trúc Vô nhục linh nhân sấu Vô trúc linh nhân trúc Nhân sấu thượng khả phi Tục sỹ bất khả y (Có thể ăn không thịt. Không thể sống không trúc. Không thịt khiến người gầy. Không trúc khiến người tục. Người gầy mập có ngày. Kẻ tục đành bó tay). Tục cốt quả là hết thuốc chữa. Dù một kẻ kiến thức bác cổ thông kim hay tiền của trùm đời nhưng nếu bản chất là tục cốt th́ vẫn là tục cốt, v́ những kiến thức vay mượn hay ngọc ngà châu báu vẫn không thể che giấu nỗi cái cốt lơi của con người. Dưới mắt những kẻ tài hoa th́ đúng là “Tục sỹ bất khả y”. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (01-01-12)
|
#76
|
||||
|
||||
HOÀNG DƯỢC SƯ
CUỐI Chính nổi cô đơn trong suy tưởng cùng với nỗi buồn về gia đ́nh đă khiến cho con người tài hoa như Hoàng Dược Sư lắm phen phải ngớ ngẩn như một kẻ tâm thần. Ông bố tài hoa tung hoành khắp thiên hạ, dưới mắt xem không có người, vậy mà đành ḷng chấp nhận một chàng rễ lù đù lậu đậu. Tấm ḷng của người cha đă đánh bạt sự kiêu ngạo ngất trởi. H́nh ảnh Hoàng Dược Sư cuống cuồng t́m con trên biển là h́nh ảnh đáng yêu nhất của nhân vật này, chứ không phải sự kiêu ngạo lạnh lùng đôi khi vớ vẫn như bắt bọn cao thủ Hầu Thông Hải chui qua đáy quần ḿnh mà đi. Hành động đó khiến Hoàng Dược Sư trở nên rẻ tiền như tên bán thịt bắt Hàn Tín ḷn trôn giữa chợ. Ở điểm này Hoàng Dược Sư thua xa Nhậm Ngă Hành, chưa nói ǵ đến Tạ Tốn. Nhưng chính h́nh ảnh dung tục đó, trong một sát na, đă kéo Hoàng Dược Sư ra khỏi “một cơi trởi riêng” mà về với “cơi người ta” vốn đầy những cái tầm thường dung tục. H́nh ảnh vị thanh y quái khách ẩn hiện thất thường với mặt nạ da người trơ lỳ vô cảm và cây ngọc tiêu vẫn là biểu tượng hấp dẫn người đọc v́ sự lạnh lùng cao ngạo, v́ tài hoa tột đỉnh và trên hết là sự cô đơn. Và đảo Đào Hoa giữa đại dương mênh mông sóng nước kia sẽ không chỉ là của riêng của Hoàng Dược sư mà là một đảo Đào Hoa mang nghĩa tượng trưng trong tâm tưởng mỗi chúng ta, để những khi bị cuộc đời đẩy vào nỗi cô đơn cùng tột, ta sẽ quay về t́m lại chính ḿnh trong “một cơi trời riêng”. HOÀNG DƯỢC SƯ |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (05-01-12)
|
#78
|
||||
|
||||
13.
Vài suy nghĩ về VIÊN TÍNH 1. Câu chuyện trong Phi Hồ ngoại truyện của Kim Dung xoay quanh bi kịch gia đ́nh không hấp dẫn lắm, nhưng số phận của các nhân vật Tŕnh Linh Tố cùng ni cô Viên Tính và các câu kệ trong kinh Pháp Cú ở cuối tác phẩm đă để lại trong ḷng người một ấn tượng sâu sắc. Tŕnh Linh Tố mang trái tim đôn hậu về bên kia thế giới với nỗi ngậm ngùi của một A Tử với Tiêu Phong. Yêu một người mà trái tim người đó đă hoàn toàn về một kẻ khác, có lẽ không một nhân vật nữ nào đáng tội nghiệp hơn Tŕnh Linh Tố. Kim Dung đă viết về cô bằng những lời tha thiết ngậm ngùi, chắc là để an ủi linh hồn của cô thôn nữ thông minh tuyệt đỉnh, thấu hiểu hết mọi độc vật trong thiên hạ kia. Sự thông minh của cô hàm chứa sự chất phác đơn giản, khiến người đọc sinh ḷng cảm mến. Nó khác hẳn lối thông minh ma mănh, thủ đoạn và nặng phần tŕnh diễn của Hoàng Dung. Nhưng ở đây, chỉ xin ghi lại một vài cảm nhận từ nhân vật Viên Tính. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (05-01-12)
|
#79
|
||||
|
||||
VIÊN TÍNH
2. Viên Tính là một ni cô, nhưng cũng như Nghi Lâm trong Tiếu ngạo giang hồ, vị ni cô này đi tu chỉ v́ sự nghiệt ngă của hoàn cảnh. Cả hai nhân vật nữ xinh đẹp này xuất gia bởi một lư do đơn giản là khi vừa lớn lên, họ thấy ḿnh sống trong một ngôi chùa! Mẹ Viên Tính là Ngân Cô, một cô gái làng chài xinh đẹp, bị tên cường hào Phụng Thiên Nam hăm hiếp mà mang thai. Cha Ngân Cô đến nhà tên cường hào phân trần th́ bị đánh đập tàn nhẫn, về nhà uất ức buồn phiền mà chết. Gia tộc lại cho rằng Ngân Cô là nguyên nhân gây nên cái chết của cha, nên không cho cô mặc hiếu phục, không cho lạy quan tài và đ̣i bắt cô bỏ rọ thả sông! Chi tiết này chỉ có một hai ḍng trong nguyên tác, nhưng đối với người đọc lại có tác động mănh liệt như một bản cáo trạng về thân phân nghiệt ngă của người phụ nữ Á Đông ngày trước. Ngân Cô trốn khỏi thị trấn, sinh con xong, lang thang ăn mày và lần ṃ về lại quê nhà. Một thanh niên bán cá thương hại muốn dang tay bảo bọc hai mẹ con th́ bị tên cường hào giết chết, ngay trong ngày cưới. Ngân Cô phải chạy đến nương nhờ nhà Thương Bái. Vị “ngụy đại hiệp” này thấy Ngân Cô xinh đẹp nên động ḷng dục. Ngân Cô bị làm nhục phải treo cổ tự vẫn. Một vị sư thái là cao nhân tiền bối của vơ lâm xuất hiện, cứu Viên Tính mang về Hồi Cương, nuôi dạy nên người. Đến tuổi trưởng thành, Viên Tính, với một thân vơ công, bèn từ Hồi Cương t́m về Trung Nguyên để trả thù cho mẹ. Nhưng làm sao t́m ra một giải pháp báo thù trọn vẹn, khi mà kẻ thù của mẹ lại chính là cha ḿnh, dù đó là một người cha đầy tội lỗi? |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (05-01-12)
|
#80
|
||||
|
||||
VIÊN TÍNH
3. Đạo lư phương Đông không bao giờ cho phép người con trực tiếp lên án cha mẹ, đừng nói chi đến chuyện giết, cho dẫu đó là những người mang trọng tội. Đạo lư, nếu cần phải duy tŕ để giữ giềng mối cho sự vận động của guống máy xă hội, sẽ được thực hiện bởi trời, bởi phép nước hoặc bởi một người nào khác. Trong sách Mạnh Tử, Đào Ứng đă đặt vấn đề cùng Mạnh Tử: Ông Cổ Tẩu – cha vua Thuấn – là người cực ác giết người phải tội chết. Ông Cao Dao là người chấp pháp muốn bắt ông Cổ Tẩu th́ vua Thuấn phải xử lư thế nào? Đây là vấn nạn thường đặt ra trong nền văn hóa nhân loại để con người phải t́m sự điều ḥa giữa đạo trời và đạo người, để làm sao cho xă hội vẫn tốt đẹp mà lương tâm con người vẫn thanh thản. Vua Thuấn là con th́ phải bảo vệ cho cha là đạo trời. Nhưng vua Thuấn lại là vua nên theo luật phải xử tội cha để duy tŕ trật tự xă hội là đạo người. Làm thế nào để điều ḥa sự tương xung bất khả văn hồi? Giải pháp mà Mạnh Tử đưa ra là sự điều ḥa mang ư nghĩa sâu xa đượm đầy tính nhân văn cao viễn trong bầu không khí cổ đại phương Đông, mà măi đến ngày nay vẫn c̣n là bài học kinh điển về đạo lư làm người. |
The Following User Says Thank You to Hansy For This Useful Post: | ||
Nhím con (07-01-12)
|
|
|