|
|
Thông Báo |
#81
|
||||
|
||||
Đọc Tạm biệt Phong Nha của Thanh Trắc Nguyễn Văn Động Phong Nha là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của Việt Nam. Tôi cũng đă đến Phong Nha được hai lần nhưng đều là ban ngày. Tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn tỏ ra rất sắc sảo khi chọn cảnh đêm có trăng để đặc tả cảnh đẹp của động Phong Nha. Đối với tôi đó là điều khá bất ngờ và khá độc đáo! “Quảng B́nh có động Phong Nha Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông” Câu thơ rất tự nhiên và cảnh cũng rất đẹp. Trăng xuống ở đây không phải là trăng trên bầu trời rơi xuống mà là chính ánh trăng rọi rơi xuống mặt nước sông và nổi là đà theo sóng. Theo ư bài thơ th́ có lẽ tác giả đang ngồi trên thuyền và sắp ra đi “tạm biệt Phong Nha”. Một cảnh chia ly thật nhiều cảm xúc. Cảm xúc như được nhân lên gấp bội theo các câu thơ: “Người đi nổi nhớ ch́m mong Câu thơ gởi lại măi bồng bềnh trôi” Thuyền đưa người đi bập bềnh theo sóng. Khi sóng đưa thuyền “nổi” lên th́ “nhớ”, c̣n khi sóng đưa thuyền “ch́m” xuống th́ lại “mong”! Câu thơ tác giả gởi lại cũng da diết không kém: “bồng bềnh trôi”, nghĩa là cũng có “mong” có “nhớ” trong đó! Bút pháp thơ t́nh của Thanh Trắc Nguyễn Văn thật lăng mạng và cũng thật là đa t́nh! “Động Tiên tiên ở trên trời Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ Ḱa em Mái Tóc mộng mơ Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen…” Đây có lẽ là đoạn thơ tác giả hồi tưởng khi vào thăm động Phong Nha. Những địa danh trong động Phong Nha như Động Tiên, Mái Tóc, Chàng Khổng Lồ,… đều được tác giả nhân cách hóa rất khéo và cài vào bài thơ một cách thật sinh động. “Em” chính là cảnh, cảnh cũng chính là người thiếu nữ đất Quảng B́nh? Thơ tả cảnh nhưng thật ra tả t́nh, thơ tả t́nh thật ra để tả cảnh. Ảo và thật cứ ḥa quyện vào nhau đúng như một người đi lạc vào “Động Tiên” vậy! “Chén nồng cạn với đêm đen Gió thu rạo rực cũng len lén về Phong Nha sóng vỗ tứ bề Nhanh tay hứng được câu thề tặng em.” Đây là đoạn thơ mà có rất nhiều bạn thích. Theo các bạn ấy th́ câu thơ nghe thật sinh động và thật trữ t́nh, nhất là từ "gió thu rạo rực". Nhưng theo tôi lại nghĩ khác. Đồng ư là đoạn thơ này Thanh Trắc Nguyễn Văn đă viết được những câu thơ lục bát rất điêu luyện, nhuần nhuyễn khiến âm điệu nghe thật nhịp nhàng, ư tứ thật mới lạ, thật bay bổng. Song le “câu thề mà hứng từ sóng nước” lên rồi trao tặng cho “người đẹp” th́ tôi e có vẻ ngẫu nhiên và không thật ḷng! Nhưng xin cũng đừng trách Thanh Trắc Nguyễn Văn vội. Đó là bản chất của các nhà thơ. Họ luôn thường rất đa t́nh, đa sầu, đa cảm và cũng rất đa mang! “Sông Son son sắt nào quên Giọng ḥ xứ Quảng cứ chênh vênh sầu” Đoạn thơ cuối đưa người đọc rời khỏi cảnh hồi tưởng để quay về cảnh đầu lúc chia ly. Sông Son theo tôi biết nước có màu xanh ngọc rất đẹp, nhưng ở đây tác giả muốn nói đến một ư khác: “son sắt”, nhằm để nói lên cái t́nh của người con gái Quảng B́nh thủy chung như nhất. H́nh tượng cuối bài thơ được trải dài và thật đẹp: “Nụ cười em rải sông sâu Trăm năm tôi vớt Vẫn màu nhớ nhung…” Tạm biệt Phong Nha là một bài thơ t́nh hay. Lời thơ thật trong sáng, thật dễ hiểu nhưng cũng rất trữ t́nh. Tác giả cố ư dùng nhiều từ lấp láy như: là đà, bồng bềnh, chênh vênh,… hoặc sử dụng tu từ điệp từ như: Động Tiên tiên ở trên trời (hai từ “tiên” liền nhau), Sông Son son sắt nào quên (hai từ “son” liền nhau) khiến các câu thơ trở nên giàu âm điệu và giàu h́nh ảnh một cách rất đặc sắc (Giải nhất B́nh thơ trong tháng tại trang web văn học Đất Đứng) Huỳnh Ngọc ------------------------------------------------------------------ Tạm biệt Phong Nha Quảng B́nh có động Phong Nha Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông Người đi nổi nhớ ch́m mong Câu thơ gởi lại măi bồng bềnh trôi. Động Tiên tiên ở trên trời Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ Ḱa em Mái Tóc mộng mơ Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen… Chén nồng cạn với đêm đen Gió thu rạo rực cũng len lén về Phong Nha sóng vỗ tứ bề Nhanh tay hứng được câu thề tặng em. Sông Son son sắt nào quên Giọng ḥ xứ Quảng cứ chênh vênh sầu Nụ cười em rải sông sâu Trăm năm tôi vớt Vẫn màu nhớ nhung… (Trang web văn học Quang Binh News tháng 6 năm 2010) Thanh Trắc Nguyễn Văn (Bài thơ và bài b́nh thơ đă được chọn đăng trên trang web văn học Lục Bát ngày 5.5.2012) |
#82
|
||||
|
||||
Con đường xưa đi học Con đường xưa đi học Nắng mượt vàng chân đê Có người em gái nhỏ Từng buổi đợi nhau về. Em một thời leo nhăn Anh một thời lội sông Một thời ôm cặp sách Hát chạy rong trên đồng. Con đường xưa đi học Đôi bướm vàng chợt bay Tóc em ngỡ là gió Áo em ngỡ là mây. Em một thời ép lá Anh một thời làm thơ Một thời nhặt phượng đỏ Tiếng ve sầu lơ ngơ. Con đường xưa đi học Hai đứa giờ hai nơi Em theo người xứ lạ Anh lưu lạc phương trời. Em quên thời áo trắng Rơi nỗi buồn đâu đây Con đường anh trở lại Thăm thẳm một màu mây. (Báo Tài Hoa Trẻ số 794 ngày 15 tháng 9 năm 2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#83
|
|||
|
|||
Cảm ơn tác giả đă gởi tặng người đọc một tuyển tập thơ rất hay, rất lắng đọng. Lời B́nh của bác Huỳnh Ngọc đă giúp người đọc trải theo từng xúc cảm của Nhà Thơ trước một tuyệt cảnh như thế. Bài "Con đường xưa đi học giúp" người đọc lật lại tuổi thơ và sống trong những cảm xúc đầu đời mà mỗi người chỉ được một lần trải qua.
|
The Following 2 Users Say Thank You to vntexuser For This Useful Post: | ||
thanhtracnguyenvan (05-10-12),
úm_bala (06-10-12)
|
#84
|
||||
|
||||
Trái khổ qua Cầm lên một trái khổ qua Khổ mà kêu khổ đúng là khổ thôi! Yêu nhau leo núi vượt đồi Chia bùi xẻ đắng khổ rồi cũng qua! (Tạp chí ChưYangSin số 239, tháng 7 năm 2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
The Following User Says Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post: | ||
úm_bala (06-10-12)
|
#85
|
||||
|
||||
Trở về Ta về qua ngơ mưa bay Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em Lối xưa đâu vạt cỏ mềm Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư. Ta về t́m đọt mù u Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn Tơ ḷng ta buộc, em buông Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay. Ta về gió ướt thấm vai Qua cầu thuyền ấy đă thay đổi ḍng Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ. Bao năm sương trắng bụi mờ Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay! Ta về qua ngơ chiều nay Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em. (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 435, ngày 13.12.2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#86
|
||||
|
||||
Không hiểu??? Không hiểu v́ sao nhỏ bỗng buồn Sân trường u ám bỗng mưa tuôn! Ḱa ai ngơ ngác, ai ngồi khóc Lệ ướt hoen mi, ướt ngập trường! Không hiểu v́ sao nhỏ chẳng nh́n Ngập ngừng ta hỏi, nhỏ làm thinh! Giờ chơi nhỏ giận "xù" đâu mất Ta đợi người ta, ngóng một ḿnh! Không hiểu v́ sao nhỏ thích hờn Để chiều tan học thích cô đơn! Để ta lủi thủi theo người ấy Mưa ướt hai ḿnh, ai ướt hơn? (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 476, ngày 9.10.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
The Following User Says Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post: | ||
Nhím con (02-11-12)
|
#87
|
||||
|
||||
Náo động Ta buồn náo động thời gian Phím đàn vọng giữa tay ngoan ngủ vùi T́m em ngày chủ nhật cười Lời ca gởi gió Gió lười không đưa! Ta buồn náo động âm xưa Mảnh thu rôm rốp vỡ mùa heo may Mưa rơi ướt bóng h́nh hài Bước chân hóa thạch một ngày không em! (Báo Tài Hoa Trẻ số 802, ngày 24.10.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#88
|
||||
|
||||
Đà Lạt ta về Đà Lạt ta về t́m trái thông T́m thông chợt thấy má em hồng! Má em hồng quá thông không rụng Rụng xuống hồn ta chút gió dông! Đà Lạt ta về t́m trái mơ Mơ chẳng t́m ra đến tận giờ! Giận ḿnh sao cứ lơ mơ măi Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ! Đà Lạt ta về t́m trái tim Thuở xưa rơi rớt biết đâu t́m? Em nhặt được không th́ trao lại Thương giùm gă ấy mắt lim dim! (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 474, ngày 25.9.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn |
#89
|
||||
|
||||
B́nh bài thơ Xin em của Thanh Trắc Nguyễn Văn Nhận được tập thơ tặng của Thanh Trắc Nguyễn Văn, tôi rất vui v́ tập Tuyển thơ Đất Đứng của Nhà xuất bản Hội nhà văn in năm 2011 rất đẹp. Giấy trắng, b́a láng trông thật xinh xắn và trang nhă. Tuyển tập thơ dĩ nhiên là có rất nhiều tác giả và trong đó có 5 bài thơ của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn. Trong các bài thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn in trong tuyển tập, tôi thích nhất lại là một bài thơ t́nh lục bát có tựa đề “Xin em” rất dễ thương và cũng rất đậm chất trữ t́nh. Cái “xin” của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn rất lạ. Anh xin những cái rất “tầm thường” như: sợi tóc thề, nắm ngón tay. Nhưng đỉnh điểm của cái “xin” cuối cùng lại thật là cao trào và cũng thật là bất ngờ: xin một nụ hôn! Đầu tiên, để “thả lưới cưa cẩm người đẹp”, Thanh Trắc Nguyễn Văn đă “Xin em một sợi tóc thề”. Một sợi tóc thôi ư? Chuyện nhỏ! Nhưng không nhỏ đâu bạn. Thanh Trắc Nguyễn Văn đă chơi chữ đấy! Tóc thề là tóc của những cô gái mới lớn thường để xơa ngang vai. C̣n ở đây Thanh Trắc Nguyễn Văn xin sợi tóc “thề” là sợi tóc đă có lời thề yêu thương trong đó. Cứ đọc hết bốn câu thơ ta sẽ thấy rơ hết dụng ư của anh chàng đa t́nh này: Xin em một sợi tóc thề Để anh buộc nhớ kẻo về em quên Mùa này dông băo chông chênh Thuyền t́nh trôi mất bắt đền ai đây? Cô gái nào dại dột mà cho chàng nhà thơ đa t́nh này sợi tóc, cũng có nghĩa là sẽ bị cáo buộc phải luôn “nhớ” rằng chiếc “thuyền t́nh” của nàng đă có bến đỗ rồi đấy! Lời thơ cứ êm như ru. Êm nhưng lại đầy cạm bẫy! Cái xin thứ hai của Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng khá nhẹ nhàng, nhà thơ chỉ “Xin em cho nắm ngón tay”. Nắm chỉ có một ngón tay, thật là lăng mạng và t́nh cảm cũng thật vừa phải. Nhưng hăy coi chừng! Nếu không cảnh giác chàng sẽ nắm ngón tay của nàng suốt đời đấy! Xin em cho nắm ngón tay Để anh cầm măi những ngày có nhau Lỡ khi biền biệt trăng sao Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn. Chàng đă làm nàng rất cảm động với những từ “lỡ khi biền biệt trăng sao”, “toàn màu cô đơn”. Và biết đâu chỉ trông một phút thiếu cảnh giác, nàng sẽ gật đầu bằng ḷng cho chàng nắm ngón tay của nàng “suốt đời”? Đoạn thơ cuối là đoạn nhà thơ xin cái mà không phải ai cũng dám ngỏ lời xin khi mới gặp người đẹp lần đầu: Xin em tặng một nụ hôn Để anh hiểu biết lớn khôn thành người Một mai đắc đạo lên trời Gặp tiên nữ Biết trả lời Mà hôn! Vui nhất là những câu mà nhà thơ đă dùng để ngụy biện với người đẹp về cái xin táo bạo của chàng: “Để anh hiểu biết lớn khôn thành người”! Thật là “ngây thơ” và cũng thật là “trong trắng”! Theo ư của riêng tôi, cô gái xinh đẹp của bài thơ sau khi nghe hết những câu thơ cuối cùng, nàng sẽ vội trợn mắt và la lên ngay: Này anh chỉ được hôn một ḿnh em thôi nhé. Anh mà hôn ai, dù có là tiên nữ trên trời đi nữa, anh cũng sẽ biết tay em! (Tạp chí văn học Đất Đứng tháng 1 năm 2012) Kim Như ------------------------------------------------------------------------------------ Xin em Xin em một sợi tóc thề Để anh buộc nhớ kẻo về em quên Mùa này dông băo chông chênh Thuyền t́nh trôi mất bắt đền ai đây? Xin em cho nắm ngón tay Để anh cầm măi những ngày có nhau Lỡ khi biền biệt trăng sao Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn. Xin em tặng một nụ hôn Để anh hiểu biết lớn khôn thành người Một mai đắc đạo lên trời Gặp tiên nữ Biết trả lời: Nụ hôn... 2001 (Tuyển tập thơ Tuyển Thơ Đất Đứng - NXB Hội Nhà Văn 2011) Thanh Trắc Nguyễn Văn Bài thơ và b́nh thơ đă được chọn đăng lại trên trang web văn học Lục Bát (lucbat.com) ngày 26 tháng 9 năm 2012 |
The Following 3 Users Say Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post: | ||
#90
|
||||
|
||||
Huyền thoại người lái đ̣ Sáu mươi năm tuổi đời Thầy về hưu với những giấc mơ bạc trắng Con đ̣ ngang rệu ră Cùng bao lớp học tṛ đă lũ lượt qua sông Có những ánh mắt thân thương Cũng có những tiếng cười bất nghĩa Ḍng sông chữ bây giờ không c̣n hiền ḥa Cứ chập chờn sóng dữ. Các quan chức giáo dục đứng trên g̣ cao Thét gào Hô hào Ḥ hét Hăy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng tiết học! Hăy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng bài giảng! Nhưng lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Lấp ló quanh trường Hết băo đen rồi lại nước mắt Lũ sát thủ tuổi teen Những băng cướp áo trắng Clip sex học tṛ Bạo lực học đường... Ngày ngày vây quanh Ngày ngày gầm gừ Ngày ngày ŕnh rập Thầy từng đêm ṿ đầu thức trắng Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Người lớn nói “có”: - Dù có tiêu cực Dù có ném “phao” Nhưng kết quả thi vẫn thành công tốt đẹp! (nói "có" có nghĩa là "không"?) Người lớn nói “không”: - Hăy nói không với bệnh thành tích Hăy nói không với gian lận thi cử Nhưng thi tốt nghiệp vẫn không được rớt nhiều! (nói "không" cũng là "có"?) Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ Các con số đậu 100% cứ lăn lộn măi v́ cười Học tṛ nh́n nhau ngơ ngác Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Học tṛ về thăm bến sông xưa Con đ̣ ngang vắng bóng... Có em nói thầy đă đi t́m lửa phương xa Có em đoán thuyền thầy đang vượt biển lớn Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền Khóc... (Đă đăng trên trang web văn học Hội Nhà Văn tpHCM ngày 20.11.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn Nguồn: http://nhavantphcm.com.vn/doc-duong-...oi-lai-do.html |
|
|