|
#1
|
||||
|
||||
Ḍng sông vẫn chảy
Chapter1
Hai hôm nay không ngủ được mấy,Hắn chỉ thèm trốn vào đâu đó đánh một giấc cho đă.Chiều hôm qua,bố gọi bảo về quê nội xem có chuyện ǵ,mọi người cứ sôi lên sùng sục,mà bố bận tối mắt,anh hai cũng bận tối mắt.Thôi rồi,trong mắt cả nhà,mỗi hắn...rảnh rỗi.Đành vậy,dẹp cái chuyện ngủ sang một bên,hắn về quê Quê nội hắn nghèo lắm,bao nhiêu năm vẫn vậy,chẳng thay đổi ǵ hết trơn.Nghề chính của dân quê hắn là trồng nhăn,ươm tơ dệt lụa.Những gốc nhăn mấy năm nay đă không thèm nở hoa nữai,có lẽ sang năm người ta cũng đốn làm củi hết,đất bạc như ḷng người vậy.Đi dệt thuê 1h công người ta được trả 5000 đ,ngày làm 10h th́ tháng được 1 triệu rưỡi,hai vợ chồng quần quật cả tháng kiếm được 3 triệu,không đủ để nuôi con học đại học.Vậy nên,nhà ai trong thôn có con đi học đại học là tự hào và cố gắng lắm lắm.Thằng Danh con cô hắn được coi là trí thức nhất thôn,nó là sinh viên bách khoa,vừa tốt nghiệp năm ngoái.Vậy mà hôm nay nghe dân làng kháo nhau một tin động trời:"thằng Danh bị ma nhập". Hắn với thằng Danh tuổi sàn sàn nhau,cùng học ở Hà Nội,lại là anh em nhưng không thân nhau lắm.Cái sự thân nhau của anh em,họ hàng lâu nay vẫn làm hắn day dứt.Mười sáu tuổi bố hắn đi bộ đội,đơn vị đóng quân ở Nghệ An,gặp mẹ ở đây và bố cũng lập nghiệp ở mảnh đất này luôn.Thế nên,anh em đằng nội hắn không tiếp xúc nhiều,dù rất cố gắng thân thiết nhưng không tránh được cái sự nhàn nhạt.Từ chuyện này,hắn có một nguyên tắc bất di bất dịch là anh hai sống ở đâu th́ hắn sống ở đó để con cháu sau này sẽ không giống cha chú tụi nó ngày xưa.Ở HN,vài tháng hắn mới gặp thằng Danh lần,nhậu vài ba chén rượu,chủ yếu là cần tiền nó mới đến.Hắn là đứa con được chiều,so với bạn bè cũng khá là xông xênh.Những lần thằng Danh đến mượn tiền ban đầu không để í đâu nhưng sau nó mượn hoài mà chả bao giờ trả nên đành nói với nó:thiếu th́ anh cho,chứ anh không cho mượn nữa đâu.Mà lẽ dĩ nhiên,cho luôn bao giờ cũng ít hơn cho mượn.Cũng tội nghiệp nó,hết gia sư rồi làm thêm đủ thứ chứ tiền bố mẹ nó cho đâu có đủ tiêu.Nghe đâu sáng sớm nó c̣n ra ga làm bốc vác nữa th́ phải.Nó là thằng chịu thương,chịu khó,biết nghĩ và cũng có ư chí làm giàu.Ngặt nỗi,nó nghiện oánh lô,bắt bóng-cái tật mà hằng hà sa số những thằng sinh viên vấp phải.Th́ ḿnh cũng đâu khác ǵ,lắm lúc vô công rồi nghề cũng ra làm chục điểm lô,mất th́ bớt tiêu,được th́ bạn bè có một bữa xôm. Thằng Danh học đóng tàu.Thời buổi kinh tế suy thoái,cái anh Vinashin cũng đang bê bết cả ra,nếu làm đúng nghề th́ đói lắm.Vậy nên nó làm nhân viên thị trường của Vinaphone chứ không phải Vinashin.Mới cách đây nửa tháng chứ mấy,nó đến chơi,c̣n khoe dạo này làm ăn được lắm,tháng bét cũng được 5 triệu.Nó kể là nó buôn sim,sim số đẹp hay sim rác đều buôn tất,mỗi cái sim rác nó ăn hoa hồng 300 đ,nhập cho họ nhiều cũng được kha khá.Nó ước ao giá mà có vốn tầm trăm triệu th́ có phải ngon lành rồi không,chứ như bây giờ th́ c̣ con quá.Hắn lại nghĩ từ từ đă,vội ǵ.Đồng tiền bé nhân lên th́ dễ,đồng tiền lớn muốn nhân lên chả dễ chút nào. "Ḿnh c̣n trẻ mà,đợi khi nào đủ chín chắn và được tin tưởng th́ chú bác sẽ đầu tư cho."Hắn bảo. Thằng Danh cười:"Nhưng mà nh́n người ta làm giàu dễ quá,em sốt ruột lắm" (C̣n nữa) |
#2
|
||||
|
||||
Người ta làm giàu dễ quá.Câu này h́nh như nghe quen quen.Nào là thằng này,thằng kia ngu bỏ mẹ,chẳng qua là nhà nó có tiền nên làm cái ǵ cũng dễ,nhà tao mà được vậy tao c̣n khủng hơn í.Chẹp,bố mẹ người ta cố gắng cả đời th́ con cái họ cũng phải ít nhất có cái xuất phát điểm hơn người chứ.
Trong cuộc sống muốn thành công th́ nhất thiết phải hội đủ thiên thời,địa lợi và nhân hoà.Xă hội bây giờ đúng là thiên thời rồi,nhưng mà địa lợi và nhân hoà chẳng phải ai cũng có.Vậy nên người ta cứ than thân trách phận,xót xa và...bất măn.Cùng pḥng,cùng công ty,vậy mà có người nhà này nhà nọ,xe này xe nọ,có người đến cái nhà c̣n chưa có.Thế là ức chế,đi nhậu uống chén rượu thấy đắng nghét,về nhà chửi vợ đánh con.Không có ai để xả cái cục tức càng ngày càng to nên lôi vợ con ra mà xả.Hợp lí quá c̣n ǵ.Những người như vậy là những kẻ thất bại,thất bại hoàn toàn. Con người,theo hắn,trí tuệ chỉ hơn phân nhau chút đỉnh thôi,ngoại trừ...thiên tài.Thiên tài là ǵ?Có lẽ hắn từng may mắn chung lớp với một thiên tài.Năng lực tập trung và năng lực tư duy của những người đó có thể nói là không thể tưởng tượng được.Hồi cấp ba,hắn ngồi cùng bàn với thiên tài,ra chơi có 5 ph thôi cũng thấy thiên tài cặm cụi học.Cái thằng khéo là bộ tịch,quái,5 phút th́ làm được cái ǵ mà cũng cặm cà cặm cụi.Giờ ra chơi th́ ồn ơi là ồn.Tập trung sao nổi.Sau này hắn mới biết nhà thiên tài bán cháo buổi sáng.Nhà bé như cái lỗ mũi,chỗ thiên tài ngồi học ngay sát cạnh giường ngủ của bố mẹ thiên tài,thế nên buổi đêm thiên tài không chong đèn lên học được.Có chong th́ cũng đến 9h là phải tắt cái phụp để mai bố mẹ thiên tài c̣n dậy sớm nấu cháo.Vậy đó,nhờ rất nhiều những 5ph ra chơi,thiên tài môn quái nào cũng giỏi,cũng lắm chiến tích.Dễ sợ! Tạm gạt thiên tài ra một bên,bàn tiếp chuyện những người trí tuệ chỉ hơn phân nhau chút đỉnh.Có những thằng thi cử lận đận,học th́ mang tiếng giỏi mà thi th́ toàn xèo,người ta gọi là học tài thi phận.Đùa,làm ǵ có học tài thi phận,chẳng qua là cái tài chưa đến nơi đến chốn thôi.Này nha,sách nâng cao th́ tṛ quyển,thầy quyển,hai quyển giống nhau,tṛ làm ở nhà đến lớp thầy ra lại.Tṛ làm cái phụp,thầy khen tṛ giỏi.Đó,dù không phải thiên tài nhưng học giỏi vẫn dễ ợt.Vậy tại sao vẫn có thằng giỏi thằng không giỏi bằng?Hi,sai khác chính là sự hơn phân chút xíu đă nói ở trên.Muốn tạo ra cái sự sai khác đó người ta phải siêng năng hơn và siêng đúng việc.Cái này vừa đơn giản mà lại không đơn giản.Nó là tác nhân phân hoá giữa vô vàn người b́nh thường và một nhúm những thiên tài.Sự phân hoá giàu nghèo Khi người xưa sáng tạo ra cách thức trao đổi hàng hoá rồi tiến tới sáng tạo ra đồng tiền,họ có nghĩ đến một ngày nó sẽ có một sức mạnh ghê gớm đến mức thay đổi thế giới thế kia không nhỉ? Ngày xưa có hai ông bạn tâm đầu í hợp nghĩ ra chủ nghĩa xă hội để nhằm xoá bỏ cái sự phân hoá giữa con người và con người.Nhưng h́nh như là hơi khó.Đất nước ḿnh theo chủ nghĩa xă hội,sự phân hoá đó không lớn lắm nhưng không phải là không xót xa.Ông cha ta từng nói,phú quư sinh lễ nghĩa và nghèo đi đôi với hèn.Sau luỹ tre làng những tưởng b́nh yên,chân t́nh lắm ai ngờ đâu là có cả đống những việc rất là hèn mà cái nghèo đem lại.Có một chuyện ngụ ngôn của Nga kể rằng có một ông lăo nhặt được cái đèn thần,thần đèn cho ông lăo ba điều ước,ông lăo bảo là ông rất bực v́ ông nhà ông chỉ có ba con ḅ mà nhà lăo hàng xóm có tới 8 con lận."Vậy ông muốn 20 con ḅ phải không?"Thần đèn hỏi."không,tôi muốn ước lũ ḅ của lăo hàng xóm lăn đùng ra chết cho hả dạ".Cuộc sống làng quê là nó như vậy.Hắn yêu quê hương,yêu lắm nhưng hắn sẽ không sống ở quê.Đó là điều chắc chắn (c̣n nữa) Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 07-03-11 lúc 11:47 AM |
#3
|
||||
|
||||
Chapter 2
Về quê hắn cũng tiện đường.Ra bến Giáp Bát bắt xe bus có thể tụt xuống ngay gần đầu làng được.Hắn ra bến xe lúc 4h30.Nghe đâu 5h xe sẽ chạy,khá đông người đợi xe như hắn,hôm nay là ngày cuối tuần mà.Hai người phụ nữ tầm hơn 30 đứng cạnh hắn say sưa tám với nhau.Hắn nghe loáng thoáng -Thằng cu nhà em chắc lớn rồi nhỉ? -Vâng,nó học lớp 2 rồi,em đang lo lắm chị ạ.Nó học dốt lắm,em xem vở nó toàn thấy có 6 với 7 thôi à -Tiểu học bây giờ tụi nó học khó lắm.Nhiều khi con bé nhà chị nhờ giải hộ nó bài toán,chị nghĩ măi chẳng ra đó -Vâng,em cũng biết thế.Nhưng mà chồng em,anh ấy cáu lắm.Có hôm anh ấy mắng con mà như mắng em í.Tủi thân Ừ,tiểu học giờ khó thật.Hắn thầm nghĩ.Lúc hắn c̣n bé,đứa nào cũng vậy,chỉ có 3 loại điểm thôi,8,9 và 10 chứ làm ǵ có 6,7 nhỉ?!Đứa cháu con chị hắn cũng học lớp 2,cũng toàn 6,7 điểm.Điểm thấp,càng ngày đứa bé càng tự ti và chán học.Anh rể trước nay vốn hiền lành mà lắm hôm nổi cáu.May mà có người mách nước cho chị là thầy cô mà không biếu xén đầy đủ th́ chỉ có điểm thấp thôi.Bây giờ,đứa bé thích học hẳn.Thỉnh thoảng hắn gọi điện về,cô nhóc toàn khoe:"Bao giờ về cậu nhớ thưởng cháu nha.Hôm nay cháu được hai con 10 đấy " Khi hắn chơi game,30ph xong một trận,nhanh như chớp mắt,vậy mà 30ph đợi xe lâu muốn chết luôn.Hắn ngáp phải đến bốn năm lần mới thấy chuyến xe hắn cần ́ ạch bắt khách.Cửa xe th́ bé,mọi người chen lấn nhau lên trước để giành ghế.Hắn lên xe cuối cùng,thanh niên mà,ngồi hay đứng th́ cũng như nhau,có giành được ghế một lúc cũng phải nhường cho ông bà già nào đang đứng thôi.Tốt nhất là lên sau chút.Hắn để í một gă gầy dơ,da tái mét.Cái điệu bộ ép sát vào người ta đó ngó qua cũng đủ biết rồi.Hồi vừa ra Hà Nội,gặp cảnh này hắn đă la toáng lên rồi nhưng bây giờ chả hiểu sao hắn lại im lặng.Coi như là không biết Xe chạy được một quăng,gă phụ xe có gương mặt cáu kỉnh bắt đầu đi thu tiền.Mọi việc diễn ra đúng như hắn đoán -Ôi thôi,cái ví của tôi đâu mất rồi -Không có tiền th́ lượn.Gă phụ xe sừng sổ.Ông không chạy xe chùa.Anh Minh ơi,điểm đỗ sau dừng lại ném cục rác này ra nhé.Gă nói với lên với người lái xe,chắc là tên Minh -Để em trả cho anh ấy.Hắn gọi với lên Nạn nhân cảm ơn hắn rối rít.Chuyến xe cuối,bị đuổi xuống chắc phải vào tiệm cầm đồ để lại cái ǵ đó rồi ngủ qua đêm ở Hà Nội Rơ ràng th́ trông thấy anh ta bị móc túi hắn có nói ǵ đâu.Bây giờ lại được người ta cám ơn,cuộc sống nhiều khi vô lư (c̣n nữa) |
The Following 4 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
#4
|
||||
|
||||
Đứng một chặp hắn bắt đầu thấy mỏi chân và chán.Hắn ngó quanh cho đỡ chán.Xe cũ,lắc lư điên cuồng,lại thêm cái khoản đông người nữa nên trông ai cũng mệt mỏi.Nhiều người nhắm mắt ngủ một giấc.Hắn tia thấy một cô bé khá là xinh.Lẽ dĩ nhiên là có ba bốn ông cu con vây xung quanh cô bé thao thao bất tuyệt.Nhiều khi xinh quá cũng bất tiện ghê.
Tự nhiên hắn nghĩ đến thằng Phươngn.Hồi xưa hắn toàn xoa đầu thằng Phương cười hềnh hệch.Bé hơn phải chịu thôi.Vậy mà lên đại học thằng Phương ăn phải thuốc ǵ lớn nhanh ghê gớm.Người bị xoa đầu dĩ nhiên đă chuyển qua hắn.Chẳng những lớn tướng mà thằng Phương cũng thay đổi rất nhiều.Thằng Phương rất đẹp trai,mặt đẹp,tóc cũng đẹp,người ngợm đă cao lại thêm ngày nào cũng nâng lên đặt xuống mấy tạ sắt nên cũng đẹp nốt.Cái thằng nhút nhát ngày xưa giờ đă thành một thằng sát gái.Và những cô gái chiếm rất nhiều thời gian của thằng Phương.Cái kiểu đong gái của thằng bạn th́ hắn c̣n lạ ǵ.Giống như là người ta quăng chài ấy.Chẳng biết trước là có được con cá nào hay không,được con cá to hay con cá bé,chỉ biết quăng là quăng.Nói dễ hiểu hơn là thằng bạn của hắn cứ à ơi tung toé cả ra.Nếu đen đủi mấy lần trật th́ cũng được một lần trúng.Quan điểm của hắn và thằng bạn hắn khác nhau.Tuy không thuộc típ người cổ hủ,hắn vẫn biết là cái tuổi trưởng thành,con gái hay con trai cũng thế cả thôi,cũng lắm cái ṭ ṃ và đầy rẫy những vấn đề giới tính.Nhưng tṛ chơi nguy hiểm ấy phần thiệt luôn thuộc về phía con gái.Nhiều khi hắn thấy thằng bạn hắn nhẫn tâm quá.Nhưng như người ta vẫn nói đó,nghĩ ngợi ǵ mấy chuyện bao đồng Thi thoảng hai thằng nhậu say thằng Phương lại lấy vấn đề về con gái ra thao thao.Chuyện,say lên bốc đồng ai chẳng thích đem sở trường ra chém: -Cái đầu mày chỉ toàn một mớ lí thuyết suông.Thứ mày gọi là t́nh yêu đâu đă đến ranh giới sự thực của cái gọi là t́nh cảm nam nữ.T́nh yêu của mày giống như là người ta dạo sơ sơ ngoài thành chứ chưa đặt chân vào cung cấm hay vườn thượng uyển.Mà dạo ngoài thành th́ ai gọi là thăm thành bao giờ.Kết luận cái thứ yêu đương của mày chả khác ǵ bạn thân cả.Thậm chí con nào vớ phải mày chắc đêm về ức chế đập đầu vào tường quá Chẹp,lại là cái vấn đề t́nh yêu đi đôi với t́nh dục của thằng bạn,nghe riết rồi.Thằng Phương lại thao thao: -Trước giờ có bao giờ mày thắc mắc là nhiều đứa con gái học thức có,h́nh thức cũng có mà vẫn ngu như ḅ không?Cứ vài bữa th́ bị bồ nó thượng cẳng tay,hạ cẳng chân mà vẫn cứ hông thể nào bỏ được.Đó chính là bí ẩn của hóc môn t́nh yêu.Khi thực sự yêu đúng nghĩa chứ hông phải là yêu tầm phào như mày,con gái nó đần lắm.Như là mấy thằng cha nghiện thuốc phiện ấy.Đem ẻm lên giường rồi hôm sau nói ǵ ẻm cũng nghe.Thậm chí là thông đồng cùng ta làm những việc sai lè lè.Con gái càng học thức,càng hiểu biết th́ càng dễ bắt nghiện.Muốn văn vẻ với tụi nó mày phải hiểu cái đầu đần thối của tụi nó chứ đừng hiểu bằng cái đầu triết lư vớ vẩn của mày Hắn không quan tâm thằng Phương đúng hay sai.Đi nhậu có chuyện mà chém là vui rồi,cần ǵ phải quan tâm là thằng Phương đúng hay sai chứ (c̣n nữa) Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 08-03-11 lúc 08:54 AM |
The Following 4 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
#5
|
||||
|
||||
Cái chuyện sai đúng trong lời thằng Phương hắn nghĩ là hắn không quan tâm nhưng ḱ thực ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn.Có đôi lúc hắn tự hỏi thứ ḿnh từng có liệu phải là t́nh yêu không nhỉ?Hắn và em yêu nhau được mười tháng.Đó là hắn c̣n tính lậm,nếu t́nh từ lúc em gật th́ làm ǵ đến.Mọi chuyện kết thúc thật đơn giản.Ngày em nói cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại,hắn không níu kéo,không suy sụp.Những ngày đầu kể ra cũng buồn nhưng hắn toàn dấu nhẹm,chúi mũi vào ba trận Pes là quên hết.Đối với em hắn đâu có làm ǵ để phải hối tiếc.Hắn không ghét em,sao có thể ghét người ḿnh từng yêu được chứ.Hắn cũng chẳng níu kéo,người ta không muốn tiếp tục nữa,níu kéo làm ǵ.Hôm sau em nhắn tin,bảo có lẽ nhận hắn là anh trai th́ hợp hơn.Hắn nhắn lại bảo liệu một người anh trai vẫn rung động trược em gái của ḿnh có xứng đáng là anh trai không?Tốt nhất là đừng gặp nhau nữa.Từ đó đến nay,hắn và em không một lần gặp gỡ,dù khoảng cách chỉ chưa đầy 3 cây số.
-Tao đă bảo mà,chuyện đó thể nào cũng xảy ra.Thằng Phương cười hô hố.Cưng dốt lắm cưng ơi,bọn con gái í,đừng chiều tụi nó quá.Phải cho tụi nó lệ thuộc vào ḿnh,luôn sống trong bị động và khát khao được ban phát.Thiên t́nh yêu trong sáng của mày kết thúc có hậu ghê. Hắn biết thằng Phương nói vậy không phải là nó tinh tướng.Chỉ là kiểu an ủi của hắn và bạn hắn là thế.Nếu thằng Phương đeo cái mặt ủ rũ,nói những lời đại loại như là con bé đui mù mới đi bỏ mày chắc hắn đă tống cho thằng bạn một quả vào bụng quá.An ủi kiểu đó đối với tụi nó chẳng khác ǵ nói đểu -Quên con bé đi,hôm sau đi với tao,giới thiệu cho mày vài em ngon lắm,rau sạch,thoải mái th́ vui vẻ,không thoải mái th́ lượn,đỡ phải đau đầu ba cái việc làm mới t́nh yêu chán ngắt.Mà mày cũng quen dần với việc đó đi.Hôm sau đi làm mày cứ giữ cái tư tưởng cà đẫn ấy th́ sao quan hệ được chứ.Làm phải được việc là dĩ nhiên rồi,nhưng chơi cũng phải biết chơi nữa. Thằng phương không nói chơi.Cái khoản biết chơi của nó làm cho nó rất nổi bật trong đám đông.Ai gặp nó một lần đều nhớ,và như thằng Phương nói đó,rất có ích cho quan hệ này nọ khi làm việc sau này.Nhưng mà hắn không hợp kiểu đó.Sau này muốn ra sao th́ ra,sống không phải là ḿnh sao chịu được.Hắn nghĩ |
The Following 3 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
#6
|
||||
|
||||
Lại nói về chuyện quan hệ,nhớ lại hắn cười ngất.Có lần hắn đi cùng anh Quang đến làm việc ở Hải Pḥng.Anh Quang là bạn anh hai hắn,thi thoảng hay rủ hắn đi làm cùng để chú em có đồng ra đồng vào.Hai anh em làm đến 11h trưa th́ xong việc.Đối tác mời ăn trưa.Ăn uống no nê,họ lại bảo sáng giờ anh em cũng vât vả,vào nhà nghỉ nghỉ trưa cho khỏe.Đến chiều ngồi trên xe oto anh Quang hỏi
-Hồi trưa mấy con hàng được phết hầy? Úi mẹ ơi,trưa nay lúc vừa lên pḥng khách sạn,có hai em gơ cửa.Hắn ra đuổi đi v́ cứ ngỡ nhầm pḥng.Hóa ra là món người ta bồi dưỡng -Em không biết em đuổi đi hết -Sặc....Anh Quang chặc lưỡi Chapter 3 Bảy giờ ba mươi Đôi lúc có nghĩ vẩn vơ cũng đốt thời gian ác.Tiếng của gă phụ xe đă kéo tâm hồn hắn từ chốn nảo chốn nào về với thực tại -Ai xuống Cầu Cống th́ chuẩn bị nhá Đứng hơn hai tiếng trên xe,rũ hết cả người.Rốt cuộc đă đến nơi.Hắn xuống xe,uể oải rút bao thuốc ra châm một điếu.Đi xe khổ nhất là thèm thuốc,mồm miệng cứ nhạt thếch,khó chịu ghê gớm. Trời tối om om,thôn nhà ông bà nội cũng tối om om.Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu và nến chẳng thấm tháp vào đâu trong màn đêm dày đặc.Đứng trên đê nh́n xuống thôn Xà Cừ như khu rừng rậm âm u,toàn nhăn là nhăn,nổi ở giữa là chóp nhà thờ với cây thánh giá đâm thẳng lên nền trời đen kịt.Chẹp,i hệt như cảnh mở đầu trong mấy bộ phim kinh dị rẻ tiền.Cả thôn hầu như là người bên giáo,các cô nhà hắn cũng theo đạo như chồng,mỗi họ nhà hắn là lương.Đôi lúc hắn tự hỏi có phải v́ vậy không mà dù hắn về quê rất nhiều nhưng trong thôn không ai biết hắn.Một phần là v́ ông nội nữa.Ông luôn coi ḿnh trên cơ so với mọi người trong thôn bởi v́:"Nhà tao có hai tiến sĩ,mấy đứa cháu th́ kém nhất cũng đại học".Hắn ph́ cười,đôi người càng già càng trẻ con Không như ở thành phố,ở quê dạo này đâu đâu cũng cắt điện luân phiên.Nói là luân phiên chứ thực ra là cắt ba bữa th́ mở điện ba tiếng.Hơn nữa lại mở chẳng theo quy luật nào cả.Đất nước đang thiếu điện mà,biết sao được.Thôn sống bằng nghề,nhà ai trót kí hợp đồng rồi th́ phải cắn răng chạy máy nổ để giao hàng đúng hạn,chứ dùng máy nổ kiểu ǵ chẳng lỗ to.Hầu như mọi người đều chơi chiến thuật du kích.Không có điện tranh thủ ngủ nghỉ,có điện là cắm mặt vào làm,không kể giờ giấc.Ác ở chỗ mấy ông điện lực toàn mở điện tầm mười hai giờ đêm đến ba,bốn giờ sáng.Dân làng giờ ai cũng như anh sĩ tử ôn thi đại học,ngày ngủ đêm cày kéo,đồng hồ sinh học loạn hết cả lên Mỗi gia đ́nh ở thôn Xà Cừ như một ốc đảo vậy.H́nh như ngày xưa Thánh gióng cưỡi ngựa qua đây,để lại những vết chân sâu hoắm và to uỵch,thứ mà con cháu sau này gọi là ao hồ.Dạo trước người ta c̣n thả sen trong hồ,đén mùa đẹp dă man.Giờ không c̣n sen nữa,chắc là chả được bao nhiêu nên người ta phá hết,nuôi cá cho lành.Hắn rảo bước trên con đường vào thôn,không khí thật trong lành,thứ không khí ở Hà Nội chỉ có trong công viên.Dễ chịu ghê,hắn ngửa mặt lên hít lấy hít để Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 10-03-11 lúc 10:04 AM |
The Following 4 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
#7
|
||||
|
||||
Nhà ông bà nội và nhà ông chú em ông nội ở sát cạnh nhau,nhưng lại không cùng ngơ.Ngày xưa có một lối bé ở giữa hai nhà,mỗi bận về sang chơi rất tiện nhưng giờ ngay cái lối be bé ấy mọc lên bức tường rào to uych.Mọi bận hắn về,chặn giữa lối chỉ là những cành nhăn khô xếp thành đống thôi,hắn c̣n có thể mất một buổi để dọn đi nhưng thế này th́ bó tay rồi.Hắn lè lưỡi.Phen này muốn sang nhà ông chú phải đi ṿng vèo cả cây số
Ông bà nội hắn có 5 người con.Bố hắn là cả,thứ nh́ là cô Hoài,đang sống ở Hà Nội,tiếp đến là cô Huyền và cô Hải,đều lấy chồng và sống trong thôn,thằng Danh là con cô Hải,cuối cùng là chú Vinh,chú sống ở SG.Ông bà đang đợi hắn,c̣n có cả chú Quang,chồng cô Huyền nữa.Chú Quang là người bên công giáo,nhưng khá là...vô thần.Hồi năm 2008,cả thôn tính chuyện lên giáo xứ Thái Hà,Hà Nội biểu t́nh v́ chính quyền Hà Nội đàn áp giáo dân,ngày mấy bận nhà thờ đánh chiêng kêu người trong thôn đi họp,chú Quang không đi.Chú bảo đi họp có trả lương cho tớ không mà tớ đi.Nếu tớ đi,cả nhà tớ mỗi ngày sẽ mất mấy trăm ngàn,ai bù cho tớ.Với cả biểu t́nh làm ǵ,cái chuyện nh́ nhằng đất cát có phải mỗi giáo dân bị đâu mà ư kiến,ư c̣. -Con chào ông bà,con chào chú,con mới về ạ. -Toản về rồi à,có đói không con?Mau vào rửa ráy rồi ăn cơm.Bà nội nói -Vâng,cũng hơi đói ạ.Sao ông bà không ăn trước đi,đợi con làm ǵ.À,chú Quang đă ăn cơm chưa vậy -Tao vừa ăn xong bên nhà rồi mới qua đây mà.Chú Quang vừa trả lời,vừa đập muỗi bôm bốp.Ở cái xứ ao chuôm này,muỗi làm chủ ,rồi mới đến người -Ơ,cũng phải xuống làm với con vài chén chứ,phải không bà -Biết rồi,mau xuống rửa mặt mũi đi,c̣n đứng đó mà gợi ư.Chú Quang cười (c̣n tiếp) |
The Following 3 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
#8
|
||||
|
||||
Cả nhà vừa ăn cơm,vừa uống rượu,mọi người vừa thuật lại cho hắn tường tận cái vụ ma nhập của thằng Danh.Cứ kể chuyện là y như rằng bà nội lại khóc,đó h́nh như là đặc điểm di truyền của nhà hắn th́ phải.Cứ mỗi bận hắn về nhà nghỉ hè hay nghỉ tết,trong bữa cơm,kiểu ǵ bố hắn cũng khóc.Cả hắn nữa,xưa hơi tí là chạy ra góc khóc một ḿnh.Hắn ức chế v́ cái đặc điểm này lắm nên luyện măi,luyện măi cuối cùng giờ trở thành một đứa trơ trơ,mắt lâu không được rửa thành ra cận ḷi
Truyện này ban đầu hắn định viết thành tiểu thuyết,nhưng bắt tay vào viết mới thấy chưa đủ tŕnh,chỉ dám viết thành truyện ngắn thôi.Đă là truyện ngắn th́ tóm tắt cái phần bà hắn kể cho lẹ,kẻo bạn đọc lại chửi,viết thoại dở ẹc mà cứ thoại hoài,thấy ớn. Số là một ngày,nhà gọi điện lên cho thằng Danh th́ thuê bao không liên lạc được,gọi cho con người yêu nó th́ nghe bảo nó cũng không biết anh í đi đâu..Hôm sau gọi tiếp,vẫn vậy.Hôm sau nữa gọi tiếp,lại vẫn là vậy.Đến đây th́ không thể chỉ gọi điện nữa rồi,bố thằng Danh đón xe lên Hà Nội t́m nó.Cũng định báo công an th́ con người yêu thằng Danh bảo hôm qua anh Danh có gọi cho cháu,bảo anh vẫn khỏe,cả nhà đừng lo lắng rồi cúp máy luôn.Vậy là bố thằng Danh đành ngồi lại pḥng trọ thằng Danh mà đợi,định bụng đợi nó về th́ cho một trận v́ tội làm cả nhà lo lắng.May là bố thằng Danh rảnh nên đợi được,v́ chú ấy chỉ thích làm ăn lớn,nhưng chả có chuyện ǵ lớn cho chú ấy làm nên đành ngồi nhà cho vợ nuôi.Cô Thùy th́ không dám nói chồng,nói là kiểu ǵ cũng ăn củi,đành cam chịu cái số gà mái nuôi gà trống.Bố hắn,chú Đông với cô Thủy gọi là cũng có của ăn của để,có giúp đỡ nhưng giúp thế nào th́ hắn chả rơ.Nghe bảo là giúp cho con trâu để đi cày chứ làm thịt nó th́ cũng đủ ăn mươi bữa.Chuyện người lớn tóm lại là hắn không quan tâm. Bố thằng Danh đợi suốt bốn bữa,sốt hết cả ruột th́ thằng Danh mới về.Người ngợm thâm tím,rơ ràng là bị ai đó đánh,môi khô mắt đẫn đờ,nh́n như xác chết.Bố nó hoảng quá,đem vào bênh viện Bạch Mai,bác sĩ bảo nó bị viêm phổi nhẹ và lả v́ mấy ngày không được ăn.Thằng Danh nằm viện hai ngày th́ gia đ́nh xin đưa nó về nhà chăm sóc,nằm viện lâu tốn kém lắm,với cả thằng Danh cũng đỡ rồi,nằm viện cũng không cần thiết Vậy là thằng Danh về quê tĩnh dưỡng,uống thuốc bắc cho lại người.Nhưng ḱ lạ ở chỗ,buổi ngày th́ không sao,cứ đêm là nó gào thét,vật vă đ̣i ra sông tự sát.Vợ chồng cô Thùy giữ măi không nổi,đành phải trói nó lại.Đêm nào cũng thế,báo hại ông bà nôi,gia đ́nh chú Quân,gia đ́nh thằng Danh không đêm nào ngủ được,v́ cô Thùy lo quá,thấy thằng Danh bị vậy lại gọi điện lên khóc tru tréo bảo:cô chú,ông bà xuống xem cháu thế nào,đây không phải thằng Danh,nó bị ma nhập rồi. Các bạn tin là ma có thật không?Hắn th́ 50/50.Dạo này trung tâm áp vong,gọi hồn mọc lên như nấm.Có trung tâm tự phát,có trung tâm nhà nước bảo kê hẳn hoi,trụ sở đặt ở số 1 Đông Tác,Kim Liên,Hà Nội,trực thuộc bộ công an.Nhưng nơi này đông kinh hồn,đợi hai,ba năm chắc cũng chưa đến lượt người nhà của ḿnh đâu,do vậy người ta thường t́m đến các trung tâm tự phát.Khi đến đó,người nhà sẽ được ghi tên thân nhân vào danh sách để các vong đang về trần gian thăm bà con lúc xuống dưới đó sẽ báo lại.bao giờ vong về mới triệu người nhà đến.Nói chung tŕnh tự thế nào,nếu bạn nào quan tâm th́ tra google mà xem,trong phạm vi truyện ngắn hắn không muốn dài ḍng,mong các bạn thông cảm bỏ qua cho.Trước v́ ṭ ṃ muốn nói chuyện với ma,hắn cũng lân la đến các trung tâm t́m hiểu.Nói chuyện với ma cũng hay hay,giúp cho hắn biết đôi điều cần biết như là cúng vọng th́ không có được,linh hồn chỉ về bàn thờ của con trưởng thôi,hay là chết lâu rồi th́ không được cúng chuối xanh,…vân vân và vân vân.Nhưng đừng dại mà hỏi vong là hôm nay đề về con nào nhé,v́ vong toàn chỉ sai thôi.Nếu bạn đến chất vấn,vong sẽ bụm miệng cười mà rằng:tiên cơ bất khả lộ.Nói chung theo lời các vong th́ ta làm việc ǵ th́ vong đều biết hết,cẩn thận đừng làm điều xấu sau này quả báo.Tin vong có thật cũng tốt,giúp chúng ta hướng thiện,dại ǵ không tin.Nhiều tờ báo bài kích nhưng toàn lư luận kiểu củ khoai,chả có luận điểm khoa học ǵ hết trơn,hắn đọc xong thấy không có thủng,vậy nên hắn tin 50/50Trở lại chuyện thằng Danh,nếu ma nhập vào nó là thật th́ đó là dạng ma khác,không giống như áp vong.ma này là những con ma không siêu thoát,chết đi rồi nhưng linh hồn vẫn lởn vởn chốn trần gian,đi làm chuyện xằng bậy.Thời đại âm thịnh,dương suy này,bọn con trai mới lớn c̣n điệu đà chả khác ǵ con gái,huống hồ ba cái chuyện ma quỷ nhập người Úi trời,hắn lại lan man rồi,sorry,sorry.Hắn đang tóm tắt chuyện ông bà nội và chú Quân kể phải không nhỉ?Người già í mà,họ nói dài ḍng lắm,nếu mà viết thoại th́ chắc chắn là thành tiểu thuyết quá,nên hắn mới phải tóm tắt lại cho ngắn gọn.Bà nội kể thằng Danh bị con ma xui nó nợ mười lăm triệu của công ty,tiêu lung tung ǵ đó hắn không nhớ.Con ma này biết cách ăn chơi ghê.Rồi chú Quân kể chú ấy đi t́m thầy thế nào,thầy cho bốn lá bùa chon xuống bốn chân giường thế nào thế nào.Chú Quân là dân công giáo mà mê tín số một,nhà có việc toàn lên chùa xin bùa,thắp hương cầu khấn.Chú bảo:có kiêng có lành mà.Rồi chú với bà c̣n kể nhiều chuyện nữa,rằng ông này bà kia,chú này cô nọ ra sao,vừa nghe kể vừa uống rượu,phần v́ say,phần v́ mệt,hắn ngủ lúc nào không biết |
The Following User Says Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
Nhím con (19-11-11)
|
#9
|
||||
|
||||
Đoạn kết
Một năm sau Đă một năm từ khi thằng Danh bị ma nhập ,lần này hắn về quê để ăn cưới thằng Danh.Sau đợt ấy,không hiểu chú Quân đi xin bùa gặp được ông thầy cao tay hay do cô bác cho nó tiền trả nợ công ty mà sau đó thằng Danh cũng khỏe.Nó đi làm lại,giờ đă lấy vợ rồi,nhanh thật.Xung quanh chuyện thằng Danh có nhiều ư kiến trái chiều nhưng lúc có mặt thằng Danh tuyệt nhiên không ai đả động ǵ đến nữa.Hắn về quê vào buổi sáng,trời hôm đó thật đẹp,đứng trên đê nh́n xuống,xa xa sau những rặng tre,sông Hồng như là dải lụa dệt nên từ bàn tay của người thợ làng Xà Cừ điểm xuyết những hạt hoa nắng lấp lánh .Cuộc đời con người cũng như giọt nước trên gịng sông vậy,chúng ta dù muốn dù không vẫn phải lớn lên,vẫn phải bước tới dù chẳng biết con nước sẽ đi đâu về đâu.Và biết đâu đấy trên hành tŕnh của cuộc đời này,bạn bị ma nhập,lúc đó hăy dũng cảm mà đuổi con ma đi nhé. Như tự bao đời,ḍng sông vẫn chảy (Hết) |
|
|