|
#1
|
||||
|
||||
Thơ Thế Lữ
Nhớ Rừng
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt, Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua. Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi. Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ, Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa. Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, Với khi thét khúc trường ca dữ dội Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng, Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc. Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc Là khiến cho mọi vật đều im hơi. Ta biết ta chúa tể muôn của loài Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi. Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn Ta lặng ngắm giang-san ta đổi mới? Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? -- Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu? Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: Hoa chăm, cỏ sén, lối phẳng, cây trồng; Giải nước đen giả suối, chẳng thông ḍng Len dưới nách những mô g̣ thấp kém; Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu Của chốn ngàn năm cao cả, âm u. Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị, Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ! Có biết chăng trong những ngày ngao ngán Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn Để hồn ta phảng phất được gần ngươi -- Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi! Thế Lữ [1936] |
#2
|
||||
|
||||
Thơ Quang Dũng
Đôi Bờ.
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai? Sông xa từng lớp lớp mưa dài Mắt kia em có sầu cô quạnh Khi chớm heo về một sớm mai? Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự Bên này em có nhớ bên kia Giăng giăng mưa bụi quanh pḥng tuyến Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề Khói thuốc xanh ḍng khơi lối xưa Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ Thoáng hiện em về trong đáy cốc Nói cười như chuyện một đêm mơ Xa quá rồi em người mỗi ngă Bên này đất nước nhớ thương nhau Em đi áo mỏng buông hờn tủi Ḍng lệ thơ ngây có dạt dào ? Quang Dũng. |
The Following User Says Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
Thập Cửu Yêu (29-04-10)
|
#3
|
||||
|
||||
Thơ Nguyên Sa
Áo Lụa Hà Đông
Nắng Sài g̣n anh đi mà chợt mát bởi v́ em mặc áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng thơ của anh vẫn c̣n nguyên lụa trắng anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn mà mua thu dài lắm ở chung quanh linh hồn anh vội vă vẽ chân dung bay vội vă vào trong hồn mở cửa gặp một bữa, anh đă mừng một bữa gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn thơ học tṛ anh chất lại thành non và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu em không nói đă nghe từng gia điệu em chưa nh́n mà đă rộng trời xanh anh trông lên bằng đôi mắt chung t́nh với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng v́ đâu nhưng sao đi mà không bảo ǵ nhau để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại để anh giận, mắt anh nh́n vụng dại giận thơ anh đă nói chẳng nên lời em đi rồi, sám hối chạy trên môi những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng giữ hộ anh bài thơ t́nh lụa trắng Nguyên Sa |
#4
|
||||
|
||||
Thơ Hữu Loan
Màu tím hoa sim'
Nàng có ba người anh Đi bộ đội Những em nàng c̣n chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh. Tôi là người chiến binh Xa gia đ́nh Yêu nàng như t́nh yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đ̣i may áo cưới, Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân, Nàng cười xinh xinh Bên anh chồng độc đáo. Tôi ở đơn vị về Cưới nhau xong là đi! Từ chiến khu xa Nhớ về ái ngại Lấy chồng đời chiến chinh Mấy người đi trở lại Lỡ khi ḿnh không về Th́ thương người vợ chờ Bé bỏng chiều quê ... Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người gái nhỏ hậu phương Tôi về không gặp nàng Má tôi ngồi bên mộ con Đầy bóng tối Chiếc b́nh hoa ngày cưới Thành b́nh hương Tàn lạnh vây quanh ... Tóc nàng xanh xanh Ngắn chưa đầy búi Em ơi! Giây phút cuối Không được nghe nhau nói Không được trông thấy nhau một lần. Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím áo nàng màu tím hoa sim Ngày xưa một ḿnh đèn khuya bóng nhỏ Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa... Một chiều rừng mưa Ba người anh Trên chiến trường Đông Bắc, Biết tin em gái mất Trước tin em lấy chồng. Gió sớm thu về Rờn rợn nước sông Đứa em nhỏ lớn lên Ngỡ ngàng nh́n ảnh chị Khi gió thu về Cỏ vàng chân mộ chí. Chiều hành quân Qua những đồi sim .. Những đồi hoa sim ..., Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết Màu tím hoa sim Tím cả chiều hoang biền biệt Nh́n áo rách vai Tôi hát trong màu hoa. Áo tôi sứt chỉ đường tà, Vợ tôi chết sớm mẹ già chưa khâu Hữu Loan. |
#5
|
|||
|
|||
QUÁN BÊN ĐƯỜNG
Tôi khách qua đường trưa nắng gắt Nghỉ nhờ đây quán lệch bốn tường xiêu Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu Mùa gạo đắt, đường xa thưa khách vắng Em đắp chăn dầy, tóc em trĩu nặng Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan... Đường tản cư bao suối lạ hương ngàn Em mê sảng sốt hồng lên má đỏ Em có một ḿnh nhà hoang vắng quá Mảnh chăn đào em đắp có hoa thêu Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo Tôi nh́n lại mảnh quần xưa đă vá Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa Em tản cư, tôi là khách mười phương Biệt cố đô cùng nhau từ một thuở Ḷng rưng rưng thương nhau quá dọc đường Tiền nước trả em rồi trưa nắng gắt Đường xa xa mờ mờ núi và mây Hồn khách vương vài qua sợi tóc Tôi thương mà em đâu có hay... QUANG DŨNG |
The Following User Says Thank You to Thập Cửu Yêu For This Useful Post: | ||
CM4Q (29-04-10)
|
#6
|
|||
|
|||
ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
Em ở thành Sơn chạy giặc về Tôi từ chinh chiến cũng ra đi Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt Chiều xanh không thấy bóng Ba V́ Vầng trán em vương trời quê hương Mắt em d́u dịu buồn Tây Phương Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm Em có bao giờ em nhớ thương ? Mẹ tôi, em có gặp đâu không Bao xác già nua ngập cánh đồng Tôi nhớ một thằng con bé nhỏ Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông! Từ độ thu về hoang bóng giặc Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn! Đất đá ong khô nhiều suối lệ Em đă bao ngày lệ chứa chan ? Đôi mắt người Sơn Tây U ẩn chiều lưu lạc Buồn viễn xứ khôn khuây Tôi gửi niềm nhớ thương Em mang giùm tôi nhé Ngày trở lại quê hương Khúc hoàn ca rớm lệ Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc Sáo diều khuya khoát thổi đêm trăng Bao giờ tôi gặp em lần nữa Chắc đă thanh b́nh rộn tiếng ca Đă hết sắc mùa chinh chiến cũ C̣n có bao giờ em nhớ ta ? QUANG DŨNG(1949) |
The Following User Says Thank You to Thập Cửu Yêu For This Useful Post: | ||
CM4Q (29-04-10)
|
#7
|
||||
|
||||
Thơ T.T.Kh
Bài Thơ Thứ Nhất
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá, Ḷng thơ nguyên vẹn một làn hương... Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại, Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lạ qua, Làm kinh giấc mộng những ngày hoa, Thổi tan tâm điệu du dương trước Và tiễn Người đi bến cát xạ Ở lại vườn Thanh có một ḿnh, Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh; Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo, Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành. Và một ngày kia tôi phải yêu Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác, - Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ? Từ đấy không mong, không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm, Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ, Người ấy ghi ḷng :"vẫn nhớ em !" Đang lúc ḷng tôi muốn tạm yên, Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt ḷng dư lệ Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ? Đẹp ǵ một mảnh ḷng tan vỡ Đă bọc hoa tàn dấu xác xơ! Tóc úa giết dần đời thiếu phụ... Th́ ai trông ngóng, chả nên chờ ! Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá V́ tôi c̣n nhớ hẹn nhau xưa : - "Cố quên đi nhé, câm mà nín Đừng thở than bằng những giọng thơ !" Tôi run sợ viết; lặng im nghe Tiếng lá thu khô siết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến. - Song đời nào dám găp ai về! Tuy thế, tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo, Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi! T.T.Kh |
The Following User Says Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (29-04-10)
|
#8
|
||||
|
||||
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít giây hoa trắng chạnh ḷng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi Thuở đó nào tôi đă hiểu ǵ Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Là chút ḷng trong chẳng biến suy Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi, thu lại thu Ḷng tôi c̣n giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy, cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẻo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha Tôi nhớ lời người đă bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng Người ấy sang sông đứng ngóng đ̣ Nếu biết rằng tôi đă lấy chồng Trời ơi, người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng T.T.Kh |
The Following User Says Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (29-04-10)
|
#9
|
||||
|
||||
Bài thơ đan áo
Chị ơi, nếu chị đă yêu Đă từng lỡ hái ít nhiều thương đau Đă xa hẳn quăng đời hương, Đă đem ḷng gửi gió sương mịt mùng, Hay chăng chị, mỗi chiều đông Đáng thương những kẻ có chồng như em Vẫn c̣n giá lạnh trong tim, Đan đi đan lại áo len cho chồng. Con chim ai nhốt trong lồng Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ. Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ Hay đâu gió đă sang bờ li tan! Tháng ngày miễn cưỡng em đan Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng, Như con chim nhốt trong lồng Tháng ngày than tiếc ánh hồng năm nao. Ngoài trời hoa nắng xôn xao, Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm! Ai đem lễ giáo giam em Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời? Ḷng em khổ lắm chị ơi Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai Quanh cảnh lạ, tháng năm dài Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật ḿnh! T.T.Kh |
The Following User Says Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (29-04-10)
|
#10
|
||||
|
||||
Bài thơ cuối cùng
Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ? Một mùa thu cũ, một ḷng đau... Ba năm ví biết anh c̣n nhớ, Em đă câm lời, có nói đâu! Đă lỡ, thôi rồi! chuyện biệt ly, Càng khơi càng thấy lụy từng khi. Trách ai mang cánh "Ty_gôn" ấy, Mà viết t́nh em, được ít ǵ ? Chỉ có ba người đă đọc riêng, Bài thơ "đan áo" của chồng em. Bài thơ "đan áo" nay rao bán, Cho khắp người đời thóc mách xem... Là giết đời nhau đấy, biết không ? Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung, Giân anh, em viết ḍng dư lệ, Là chút dư hương: điệu cuối cùng! Từ đây, anh hăy bán thơ anh, C̣n để yên tôi với một ḿnh, Những cánh hoa ḷng, hừ! đă ghét, Th́ đem mà đổi lấy hư vinh. Ngang trái đời hoa đă úa rồi, Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi... Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp, Đi nhớ người không muốn nhớ lời! Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây, Tôi run sợ viết, bỡi rồi đây Nếu không yên được th́ tôi...chết Đêm hỡi! Làm sao tối thế này ? Năm lại năm qua cứ muốn yên Mà phương ngoài gió chẳng làm quên, Và người vỡ lỡ duyên thầm kín, Lại chính là anh ? anh của em ! Tôi biết làm sao được hỡi trời ? Giân anh, không nỡ! Nhớ không thôi! Mưa buồn, mưa hắt, trong ḷng ướt ... Sợ quá đi, anh..."Có một người" ! T.T.Kh |
The Following User Says Thank You to CM4Q For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (29-04-10)
|
|
|