|
#1
|
||||
|
||||
Một chữ NỢ
Nó loay hoay không biết có thể viết ǵ ở NV? Không biết làm thơ - một nét chủ đạo xuyên suốt nổi trội ở NV. Nó đành xin một khoảng trời riêng trong "TÙY BÚT" theo lời "mách" của bạn. Nó chẳng biết những ǵ ḿnh viết có phù hợp với Tùy bút hay không, thôi th́ mong rằng những ǵ nó viết, nó suy nghĩ... sẽ được gọi là tùy bút.
Nó bước vào Nguyệt Viên trong một t́nh cảnh khá bi đát khi mà nó chưa làm tṛn bổn phận của một người con, một người mẹ và 1 người vợ... Những khao khát để được làm tṛn 3 nghĩa vụ trọng đại lớn trong cuộc đời của nó không thể chỉ do 1 ḿnh nó mà có thể làm được. Khát vọng th́ có, mong muốn th́ nhiều... nhưng rốt cuộc vẫn không lại hoàn không. Nó "nợ" với bố nó v́ bố nó cả đời chỉ mong mỏi được thấy con gái ḿnh được hạnh phúc mà theo bố hạnh phúc đó chính là 1 gia đ́nh ấm áp, nó không bị trơ trọi lẻ loi đi một ḿnh trên con đường c̣n lại của cuộc đời. Nó "nợ" với cô con gái yêu là chưa thể t́m cho con một người bố dượng yêu thương nó, yêu thương cả con nó. Và hơn hết nó "nợ" với những người phụ nữ đơn thân như nó một ước nguyện chứng minh rằng người phụ nữ có thể thất bại ở lần đầu nhưng cũng có thể t́m được một hạnh phúc viên tṛn ở lần sau. Nó "nợ" với bạn bè v́ biết bao lời mời gặp gỡ, chia sẻ bởi nó chưa thể t́m được sự yên b́nh để có thể cười với bạn mỗi khi gặp, nó không muốn mang 1 nụ cười méo mó để đến với bạn bè của nó... Mỗi khi nó buồn hoặc mệt mỏi... nó thường t́m đến một giấc ngủ để rồi khi tỉnh giấc nó thấy ḿnh sảng khoái hơn, minh mẫn hơn. 19g30 cho đến 8g sáng nay, rồi từ 13g chiều nay đến 16g... nó giành hết thời gian để ...ngủ. Nó thèm rằng trong giấc ngủ nó sẽ lạc vào một giấc mơ đẹp và được sống trong giấc mơ đó đi suốt cuộc đời. Nhưng lạ thật, nó chẳng thể mơ... Thôi th́ khi tỉnh lại mơ vậy. Sống ở trên đời con người cần có ước mơ, ước mơ để rồi phấn đấu để thành hiện thực. Nó đă ước mơ nhiều thứ trong cuộc đời từ những thứ rất nhỏ thôi, 1 cái máy điện thoại thật hiện đại, 1 cái máy tính xách tay xịn, 1 chiếc xe máy phù hợp với nhu cầu của nó và hơn thế là 1 ngôi nhà ở đất Hà Nội mà nó mua chính bằng đồng tiền mồ hôi sức lực của nó... Nó đă thực hiện được rồi đấy thôi. Nhưng nó biết nó c̣n một chữ nợ to đùng đó là được thực hiện thiên chức của một người đàn bà... Nó vẫn chưa làm được. Trong bóng tôi liệu có t́m nổi 1 ánh sáng cho cuộc đời? Trong giông tố liệu có lành lặn một trái tim nguyện vẹn để đi đến b́nh yên? Mỗi ngày mới sẽ là một niềm vui mới. Nó đặt cục gạch nơi đây và mong rằng những bài viết mới sẽ chỉ là những niềm vui và không c̣n những nỗi buồn đi qua... |
The Following 12 Users Say Thank You to amthanhmoi For This Useful Post: | ||
Bụi đường (13-10-10),
CM4Q (13-10-10),
Hạ Phượng (03-12-10),
hamy (13-10-10),
hoatigon208410 (03-12-10),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (13-10-10),
Nhím con (16-10-10),
Phạm Viễn Phương Đông (21-10-10),
phale (14-10-10),
Sa Thạch (13-10-10),
TIẾNG L̉NG (16-10-10)
|
#2
|
||||
|
||||
|
#3
|
|||
|
|||
Chia sẻ cái "Nợ" cùng ATM nè. Theo Bụi nghĩ, dường như mỗi chúng ta khi được sinh ra đều đă xem như mang một món "nợ" với đời . Cái nợ ấy cứ ngày càng lớn dần lên cùng với năm tháng, và rồi cứ vô t́nh theo cấp số cộng mà nó h́nh thành, ngay chính bản thân ḿnh cũng không hề hay biết. Thôi th́ suy nghĩ mà làm ǵ để thêm năng ḷng, đến cả một đại cường quốc Hoa kỳ c̣n mắc nợ huống chi là ḿnh.
Bụi đây cũng nợ ngập đầu...một ngày mở mắt ra đă phải làm việc, làm việc v́ nợ...Thôi th́ cứ sống cùng với nợ vậy...cho đến khi...trả hết nợ! Cái nick của ATM rất là lạc quan. Cái nick ấy làm cho B có thể nghe được cả một bản hợp âm của một ngày mới bắt đầu...tiếng c̣i xe, tiếng rao hàng, tiếng í ới chào nhau đầu phố, tiếng nhạc rộn ràng đâu đó từ quán, tiếng xào xạt của lá cây khô, và cả tiếng ḷng của ai....! Sống là phải "nợ" phải không bạn?! Vài ḍng suy nghĩ vui cùng ATM, có ǵ không phải mong bạn bỏ qua cho nhé! Lần sửa cuối bởi Bụi đường; 13-10-10 lúc 06:38 PM |
The Following 8 Users Say Thank You to Bụi đường For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
CM4Q (13-10-10),
hamy (13-10-10),
hoatigon208410 (03-12-10),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (13-10-10),
phale (14-10-10),
Sa Thạch (13-10-10)
|
#4
|
||||
|
||||
Quote:
|
#5
|
||||
|
||||
.
Nguyệt Viên có blog. Em có thể viết ở đó nếu thấy thích. Chúc vui nhiều nhé. |
The Following 7 Users Say Thank You to Thu Phong For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (14-10-10),
Bụi đường (14-10-10),
CM4Q (14-10-10),
hoatigon208410 (03-12-10),
Huyzozo (14-10-10),
LAO HAC (14-10-10),
phale (14-10-10)
|
#6
|
||||
|
||||
Chị à. Blog em giành riêng cho NKK rồi. Không lập thêm cái nữa đâu! V́ ở đó em đă có những người bạn tuy chưa hề gặp mặt nhưng đă thân thiết qua những lời trao đi đổi lại. Nơi đó là 1 "góc riêng" của em và chỉ ở NKK thôi ạ!
|
#7
|
|||
|
|||
Vào xem cục nợ của ATM, ngẫm nghĩ...
PL th́ thường cho là mọi thứ nằm trong định mệnh, nên cũng không day dứt nhiều về những ǵ được - mất. Buồn th́ khóc, vui th́ cười và cứ thế mà đi thôi. Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ nhặt nhất, ngay cạnh ḿnh ATM nhỉ? PL thích 2 câu này: Ngoảnh nh́n cuộc đời như giấc mộng Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không Chúc ATM t́m thấy được b́nh yên trong hỗn độn cuộc sống này và vui với những ǵ ḿnh đang có nhé! |
The Following 5 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (14-10-10),
Bụi đường (14-10-10),
CM4Q (14-10-10),
hoatigon208410 (03-12-10),
Huyzozo (14-10-10)
|
#8
|
||||
|
||||
Nhật kư của nàng quyến rũ
Vào blog của bạn là nhà thơ Trang Thanh - 1 người đồng cảnh ngộ. Thấy cô bạn có bài tùy bút hay mang về NV cho mọi người cùng đọc. Có lẽ cũng có đôi chút thấy đồng cảm từ những ḍng tản mạn...
Nhật kư của nàng quyến rũ Nàng xinh xắn và quyến rũ, có tri thức và lăng mạn, lại làm cái nghề cũng có tí tiếng tăm trong xă hội: nghề báo. Nàng sống độc thân. Cơ hội đi đây đi đó cũng như cơ hội thể hiện sự quyến rũ cả về h́nh thức lẫn nội tâm của nàng, v́ thế càng được nhân lên. Có khá nhiều đàn ông vây quanh nàng. Đủ kiểu. Tha thiết chân thành (cái này không đo được bằng máy, nên không biết có thật hay không - chỉ nghe họ bảo thế) cũng lắm. Ỡm ờ “buông câu, thả mồi, rắc thính”, cũng nhiều. Mấy người “tha thiết chân thành” thường ra vẻ “nhân danh t́nh yêu chân chính”, rằng yêu là yêu, chỉ biết yêu thôi, không giải thích, không chứng minh, không nghĩ ngày mai, không cần ǵ cả, hăy cứ trân trọng giây phút này… Với cái triết lư xả thân ấy, họ tưởng nàng là cô gái 17, chỉ biết bay bổng trên chín tầng mây với ngọt ngào những lời yêu có cánh. Mấy người ỡm ờ buông câu thả mồi rắc thính thường là mấy kẻ hời hợt, nông cạn, trông nàng hơi điệu đà lại mơ màng, ngơ ngác như mười tám đôi mươi (trong khi nàng 40), lại tưởng nàng chắc cũng nhàn nhạt đèm đẹp và nông nông, giống họ. Lại nghĩ tuổi này c̣n độc thân, sống thế nào chả được, cốt vui. Họ tưởng nàng như quán trọ, ai muốn ghé th́ ghé. Thời buổi mà các kiểu ăn nhanh yêu nhanh và quên nhanh, sống gấp và bất chấp, đang ra sức len lỏi tận sâu tận gốc vào từng “tế bào xă hội”, không ít kẻ dám đề nghị thẳng thắn với nàng về một mối quan hệ thuần túy nhu cầu “cơm ăn nước uống” (!). Mấy người này cũng thường giở ra cái triết lư ngắn gọn mang tên “đơn giản hóa vấn đề”. Họ nói họ sống đơn giản - không ḷe loẹt, không ṿng vo, không “đeo hoa giả”, có chăng là quá trần trụi về mức độ sống sượng của sự thật. Nàng chẳng vội chụp mũ cũng chẳng định kiến ǵ, nhưng quan trọng, nếu kiểu sống đó có là một giá trị, th́ chẳng phải giá trị đó đă quá phản cảm với một người c̣n coi trọng những thang giá trị cổ điển như nàng. Bởi thế mà nàng… cứ độc thân! Cũng bởi thế, những “cây si” vây quanh nàng ngày càng nhiều. Ngày nào cũng có một vài người muốn gặp nàng. Ngày nào cũng có dăm cái tin nhắn ba cuộc điện thoại mời khi th́ cà phê khi th́ ăn trưa, thậm chí có những cái tin không ngần ngại rủ nàng riêng tư t́nh cảm. Bực bội lắm th́ thêm ức chế vào ḿnh, buồn bă lại càng khổ hơn. Thi thoảng đốp thẳng vào mặt một vài kẻ dở hơi giả dối nào đó, th́ mang tiếng là đáo để, nanh nọc, kiêu kỳ. Đôi lúc nàng nghe lời bạn bè, cũng mở ḷng ḿnh ra một chút. Th́ một ngày nọ, nàng nhận được ba “cú” bày tỏ t́nh cảm liền như thế này. Sáng. Trong cữ cà phê thường ngày với cô bạn gái, có một gă thường nói là “hâm mộ” nàng, nhắn tin cho nàng: “Em có tác phẩm ǵ mới cho anh đọc với. Bài báo hôm nọ em viết hay, làm anh xúc động quá”. – “Anh cứ vào mạng internet t́m là có” – nàng trả lời, bao giờ cũng chỉ lănh đạm một kiểu như vậy. “T́m thế nào hả em?’ – “Anh vào google.com.vn gơ tên em” (Nàng vốn cũng có chút nổi nênh, tên nàng gắn với các bài viết tràn ngập trên thế giới ảo). – “Nhưng google là ǵ hả em? Mà sao lại gơ?”. Nàng ngán ngẩm, chẳng thèm trả lời. Cô bạn ngồi bên nàng, vớ lấy điện thoại, nhắn: “Google là “cút, bai”! Trưa. Chuẩn bị đi ăn cùng các đồng nghiệp, nàng bỗng có một cuộc gọi. Nàng chẳng ngại ngần ngồi tṛ chuyện ngay trong pḥng làm việc, các đồng nghiệp nghe qua cung cách nàng nói th́ biết ngay đầu dây bên kia là một “cây si”. “Lúc nào em rảnh, anh mời em đi ăn trưa. Anh rất thích những bài em viết”. - “Cảm ơn anh, em cũng bận lắm”. “Em phải viết nhiều không?”- “Nhiều anh ạ. Ngày nào cũng phải viết”. – “Ui trời, viết th́ có ǵ đâu, để lúc nào anh viết giúp cho, đừng tưởng nhé, anh cũng viết hay đấy, trước đây cũng cộng tác với một vài tờ”. – “Thế tốt quá ạ”. “Mà hôm nay em viết bài ǵ, cứ vào mạng copy một tí là xong ngay ấy mà, thời gian dành mà vui sống cho ḿnh em ạ”. – “Ô sao anh nói thế, anh nhầm rồi, em viết những thứ mà không thể copy paste được anh ạ?” – “Th́ anh thấy báo nào chả thế, toàn giống nhau”. – “Nhưng em không viết kiểu đó anh ạ. Anh lại c̣n dạy cả nhà báo copy paste nữa, tự ái rồi đấy”. – “Thế em viết kiểu ǵ, cho anh đọc vài bài anh xem”. – “Anh vào mạng mà đọc”. – “Mạng ǵ hả em?” – “Ồ, internet chứ c̣n mạng ǵ nữa” (Nàng có vẻ hết kiên nhẫn). – “Vào thế nào, anh có vào thế bao giờ đâu!”. – “Ồ, sao anh là dân công nghệ thông tin?” – “Đúng rồi, nhưng anh chỉ biết trong lĩnh vực của anh thôi”. - “Và biết cả copy paste nữa phải không? Anh phải học lại lư thuyết ba hoa một cách có hệ thống trước khi đi ḷe nhà báo nhé” – nàng nói. “Cây si” của nàng mất tăm mất dạng luôn từ đó. Chiều. Nàng đang lang thang trên mạng, một cái nick name bỗng đâu nhảy xổ ra màn h́nh đề nghị được nàng chấp nhận add nó vào danh sách bạn bè của nàng. Nàng lướt qua, không thấy nhắn nhe ǵ, chẳng biết là ai, thoáng ghét, nhưng cái nick cũng ra vẻ người lớn, ừ th́ add, không th́ biết đâu, là người quen, lại mang tiếng bất lịch sự. Một cửa sổ nhảy ra: “Chào em!”. Nàng hỏi: “Xin lỗi, ai gơ cửa nhà tôi thế nhỉ?”. – “Anh là bạn em”. – “Ồ, tôi đang được hân hạnh nói chuyện với bạn nào thế nhỉ?”. – “Anh là người ngưỡng mộ em, muốn được kết bạn”. “Cám ơn anh. Mà sao biết tôi mà ngưỡng mộ?”. “Biết em qua mạng, nên muốn làm bạn với em. Em đang làm việc ở đâu?” – “Tôi làm báo, Hà Nội. Không biết tôi là ai sao ngưỡng mộ? (Nàng miễn cưỡng nói năng nhát gừng). Mà anh là ai, đường đột đến nhà tôi th́ phải “trích ngang lư lịch” cho tôi biết phép lịch sự chứ nhỉ”. – “Th́ là bạn em mà”. – “Xin lỗi anh, tôi không muốn nói chuyện với người không quen. Tôi hết kiên nhẫn rồi đó”. – “Thế chồng em làm ǵ?” – “Tôi không có chồng”. – “Em cứ đùa”. – “Anh muốn kết bạn với tôi hay chồng tôi?”. – “Em đừng đùa anh nữa. Anh có đọc mà, biết em mà, anh thực sự ngưỡng mộ em”. – “Anh biết ǵ, đọc ǵ, xin lỗi anh, tôi không phải con nít”. - “Th́ anh đang vào mạng đây thôi!” – “Này anh, thật ngớ ngẩn, mạng c̣n bao la lắm, anh mới tiếp cận được với tṛ chát chít của con nít thôi. Out đi!”. Chẳng biết hắn có out không, nàng đă out trước. Sự bực tức tột độ khiến nàng có phần bất lịch sự. Nhưng nếu là nàng, tôi sẽ c̣n phải bất lịch sự hơn thế. Bác Cả Phiếm |
#9
|
|||
|
|||
Bụi cũng rất vui nếu được làm bạn với ATM v́ những suy nghĩ của bạn rất sâu sắc!
|
The Following 5 Users Say Thank You to Bụi đường For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (14-10-10),
CM4Q (14-10-10),
hoatigon208410 (03-12-10),
Huyzozo (14-10-10),
phale (15-10-10)
|
#10
|
||||
|
||||
Mừng sinh nhật con gái yêu
Ngày 17.10.1998 bé con sinh ra đời. Lúc đó mẹ chưa bao giờ ư thức được là 1 người mẹ, bế con mẹ c̣n cảm giác như sắp rơi con ra khỏi tay vậy... Thế mà đă 12 năm tṛn rồi đấy bé con nhỉ. ÂTM post lại 1 bài viết về con gái trong vô vàn những bài viết mà ÂTM đă giành những t́nh cảm của ḿnh cho bé. Giờ th́ bé đă lớn quá rồi. Bé làm cho mẹ giật ḿnh v́ những suy nghĩ mạnh mẽ và quyết đoán của bé. Có lẽ bé hơn mẹ...
Chẳng v́ một ngày đặc biệt ǵ tự nhiên muốn viết về con mà thôi khi mà một cô bạn đồng nghiệp nói: Em thấy thương MA quá! Cuộc sống và hoàn cảnh đă khiến nó tự lập và bản lĩnh... Nghe người bạn đồng nghiệp kể về con của cô ấy, em bé PA. Từ khi em bé ra đời được sống trong một gia đ́nh chan ḥa tiếng cười, trong sự chăm sóc, vỗ về của ông bà ngoại, của hai d́ em mẹ và của bố mẹ em. Em nghịch ngợm và đă quen với cái sự được chiều chuộng. Mẹ của em sẵn sàng mua cho em 1 lô xích xông quần áo, váy vóc đẹp. Mẹ em đi Trung Quốc về, PA dược mua cho bao nhiêu váy vóc và tới 4 – 5 đôi giầy, dép các loại. Không có mẹ em th́ em có ông bà ngoại, có bố chăm, có khi em không có mẹ lại thấy ngoan hơn là có mẹ… C̣n con mẹ th́ sao??? Mẹ đă chảy nước mắt khi thấy con cố gắng níu kéo mọi t́nh cảm của bố và mẹ. Con đă đặt tay mẹ vào tay bố. Đă chảy những giọt nước mắt cầu xin để giữ chân bố lại nhà trong đêm giao thừa cuối cùng có bố và mẹ đi cùng con… Vẫn biết ḷng con là như vậy, nhưng những ǵ cố gắng nhất mẹ cũng đă làm cho con rồi, con biết không? Con của mẹ thật thương.Cuộc sống đă khiến con của mẹ phải lớn trước tuổi khác với những đứa bạn của con. Đi học cả ngày, về tới nhà lại giúp mẹ nấu cơm, rửa rau, rửa bát, đi đổ rác, lau nhà, rang cơm... C̣n nhớ mẹ mệt ốm, con tự động xuống rang cơm với trứng để ăn sang, rồi ôm 1 bát lên pḥng mẹ, con tự gọi bác bảo vệ qua đón con đi học. Khi tỉnh dậy mẹ nh́n bát cơm rang mà trào nước mắt v́ thương con của mẹ. Bát cơm rang với trứng nguội lạnh mẹ muốn ăn lắm nhưng không thể nuốt nổi v́ nước mắt cứ trào ra làm mẹ nghẹn đắng… Trời nắng, con tự động đi pha nước chanh, nước bột sắn cho mẹ và ông uống. Trời lạnh con lụi cụi phục vụ những yêu cầu của mẹ nào lấy cho mẹ cái kẹo, lấy cho mẹ quả quit, rồi đi đổ vỏ… Mẹ ác quá con nhỉ? Nhưng mà có người mẹ nào hạnh phúc như mẹ không con ? Ai cũng bảo nếu chỉ có 1 ḿnh th́ đứa trẻ sẽ trở nên ích kỷ, sống chỉ biết bản thân ḿnh, nhưng con mẹ th́ không. Mẹ nhớ như in cái ngày con lên 4 tuổi sinh nhật ỏ nhà ông bà nội. Bạn bè mẹ chưa kịp tới th́ có 1 lô các bạn ở trong xóm mang quà và hoa tới mừng sinh nhật con mẹ. Mẹ trêu: Con giỏi thật đấy! Bé tí mà đă quảng giao ghê! Mỗi lần con đi học hay đi chơi về trong khu nhà ḿnh th́ các em chạy ḥ reo ầm ĩ: Cháu chào cô, em chào chị MA. Rồi vui ḥ reo theo chân mẹ và con… Muốn t́m cho ḿnh 1 cơ hội, mẹ cho con đi làm quen vơi 1 người bạn trai cũng có hoàn cảnh như mẹ. Người bạn ấy mang theo cô con gái khoảng 5 tuổi, kém con mẹ 2 tuổi. Vậy mà con nhanh chóng kết thân, rồi ngồi đút cho em ăn sang ngon lành. 2 đứa có 2 ly kem và 2 cái ô. Cái ô trang trí của con thật là đẹp nhưng v́ em thích, mẹ nháy con nhường cho em. Con nhường ngay nhưng mẹ biết con buồn v́ không có nó, trong đôi mắt con mẹ đọc được sự tiếc nuối… Có lẽ mà v́ vậy, mặc dù người bạn trai rất vui, rất hạnh phúc và khen mẹ là 1 người mẹ biết cách dạy con ngoan, nhưng rốt cuộc th́ mẹ vẫn ở vậy với con. Mẹ không thể v́ một người khác mà cứ để cho con mẹ bị thiệt tḥi, bị tổn thương. Lần một, lần hai, con có thể c̣n chịu nổi, nhưng nếu cứ măi vậy th́ trong con sẽ có một thói quen cam chịu. Mẹ không muốn con mẹ mất đi sự hồn nhiên và cả cái quyền được chăm sóc, vỗ về… Hôm qua, bác hàng xóm chạy ra vỗ vai mẹ nói: Này, chị cứ chê MA nó không ngoan bằng anh Cún. Cô thấy nó ngoan ghê, bằng ấy tủôi đầu mà đă biết mua đồ ăn sáng phục vụ cho cả nhà. Mẹ cười v́ có con mẹ không thể khen khiến con mẹ lại tự măn mà chỉ bảo: Cháu có chê nó không ngoan đâu. Mà chỉ nói nó không ngoan bằng anh Cún thôi mà! Mẹ tự hào về con mẹ lắm chứ. Nhưng ai lại đi khen con ḿnh trước mặt người khác nhỉ? Hữu xạ tự nhiên hương cơ mà!!! Con chẳng được vui chơi nhiều và cũng ít được sống trong một không khí gia đ́nh đông vui, tràn ngập tiếng cười, tiếng nói. Ông sống tĩnh lặng, mẹ th́ bận rộn với công việc, con chỉ có mỗi việc học và học. Ông bà nội gửi cho con bao nhiêu là bánh kẹo mỗi lần con về nhà chơi, rốt cuộc bánh kẹo để ế mốc, ế thiu v́ con làm ǵ có thời gian để ăn ? Lịch học của con kín cả ngày cho tới 9g30 tối. Cuộc sống đă dạy cho con mẹ biết nhường nhịn và biết nói không với những ǵ mà ḿnh không thể có… Ngay từ khi 5 tuổi, khi mẹ dắt con vào cửa hang quần áo trẻ con để mua đồ cho các em, con nh́n cái váy đẹp thích lắm… Con bảo: Mẹ ơi cái váy này đẹp nhỉ, mẹ mua cho con nhé? Lúc đó, mẹ rất muốn mua… Nhưng mẹ đă nén ḷng lại và nói: Mẹ đi mua đồ cho em bé, nếu mẹ mua cho con chiếc váy này th́ mẹ sẽ không c̣n nhiều tiền đâu con ạ! Con ngậm ngùi và bảo: Vậy thôi mẹ ạ. Mẹ để tiền để c̣n lo cho con tiền học nữa! Mẹ thương con lắm, nhưng những lần con đ̣i, có lần th́ mẹ mua mua rất nhiều nhưng có lần mẹ đă không thể đáp ứng nhu cầu của con. Không phải v́ mẹ tiếc tiền hay mẹ không yêu con mà mẹ muốn con mẹ biết ư thức giá trị của đồng tiền và cũng để con bỏ một thói quen thường thấy của trẻ nhỏ đó là cứ thích là được! Mẹ vẫn buồn cười khi hồi con học mẫu giáo chỉ tầm 4 tuổi. Mẹ bận chẳng để ư con mẹ đi tất bị rách… Con về kể lại bạn bè trêu con đi tất rách, con đă trả lời rất hóm hỉnh: Nhà tớ nghèo!!! Ồ, thương con ghê. Vậy là sau đó năm nào mẹ cũng phải nghĩ tới chuyện mua cho con thật nhiều đôi tất, đủ các màu sắc, đủ các h́nh thù dễ thương… Và thực ra, mẹ cũng không phải “quân phiệt” để cho con mẹ ăn mặc quần áo xấu xí đâu, lần nào đi công tác TP.HCM, Lạng Sơn, Hải Pḥng, Quảng Ninh… con luôn là người có quà nhiều nhất, nhiều váy áo đẹp nhất! Mẹ vẫn nhớ cái đêm mưa gió băo gần tết khi con 4 tuổi. Cô bạn đồng nghiệp của mẹ rủ mẹ đi làm, con đă nói: Mẹ ơi, con xuống tiễn mẹ đi làm nhé! Và rồi khi bạn mẹ tới, con chào mẹ rất ngoan và đi lên gác. Bạn mẹ thốt lên kinh ngạc: Ồ, MA ngoan thế, nó chẳng theo mẹ như những đứa trẻ khác chị nhỉ? Mẹ biết, không phải v́ con không muốn mẹ ở nhà nhưng v́ con biết rằng mẹ phải đi, nếu không mẹ đă ở nhà với con rồi. Những lời khóc, tiếng đ̣i sẽ khiến mẹ cảm thấy khổ tâm hơn khi bước chân ra khỏi nhà nên con lại ngậm ngùi lên gác với ông… Mẹ vẫn c̣n nhớ, ngày nuôi con những năm đầu, con lười ăn kinh khủng. Mẹ chạy rông khắp ngơ chỉ để cho con ăn 1 bát cháo đặc hay non nửa bát cơm… Ngày về nhà ông ngoại con cũng chỉ tầm 4 tuổi. Ông bị ốm ở trên tầng mẹ bưng cả mâm cơm lên mời ông ăn. Con th́ nhèo nhẽo chẳng chịu ăn. Bất lực và tủi thân khi cứ phải chống chọi với mọi khó khăn, phải đơn thương độc mă lo lắng đủ mọi thứ từ chuyện ông, chuyện bà và cho tới con… Nước mắt mẹ đă tuôn rơi. Lúc đó, con đă khóc không phải v́ bị mẹ ép ăn mà khóc v́ thương mẹ. Rồi con quỳ xuống nói: Con lậy mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con hứa với mẹ con sẽ ăn ngoan mà… Hai mẹ con đă ôm nhau khóc và rồi từ hôm đó con đă tự cầm đũa, bát ăn mà không cần mẹ xúc hay nhắc nhở nữa… Thấy vợ của bố có em bé, bố ít giành thời gian cho con hơn. Con về nhà nội chơi chỉ có ông bà yêu quư con. Con buồn lắm về nói với mẹ: Mẹ ơi, bố có con rồi nên giờ bố không giành nhiều thời gian cho con nữa. Bố giờ cũng không ôm con nhiều như trước nữa… Mẹ thương con quá. Mẹ nói: Mẹ sẽ ở vậy không lấy chồng, mẹ sẽ măi ở bên con… Con nói: Mẹ ơi! Mẹ không thể sống măi thế này, mẹ phải có bạn chứ, mẹ c̣n lấy chồng và đẻ em bé cho con bế… Mẹ thương con gái mẹ quá, chỉ biết ôm con vào ḷng. Giá như mẹ có thể cho con 1 đứa em chắc con sẽ không cô đơn và thèm khát làm chị như vậy! Mùa hè năm nay – năm 2007, con vui hơn, nhà vui hơn v́ hai bác về cùng anh Cún. Nụ cười và vẻ hồ hởi luôn ở trên môi con. Khi chưa có anh Cún về, lúc nào con cũng kè kè ở bên mẹ như 1 người bạn nhỏ. Lúc mẹ vui, lúc mẹ buồn con đều có thể chia sẻ. Buồn th́ con ôm lấy mẹ rồi bảo: Mẹ ơi con yêu mẹ lắm, con yêu mẹ nhất trên đời! Vui th́ mắt con sang lấp lánh và nụ cười rạng rỡ: Hôm nay mẹ có ǵ vui rồi! Có anh Cún và hai bác về chơi, ngôi nhà ḿnh ngập tràn tíêng cười đùa hạnh phúc của con và anh. Hai anh em yêu nhau quá. ăn cùng, chơi cùng, ngủ cùng… Con được sống trong mội không khí vui vẻ, gương mặt con lúc nào cũng tươi rói rói rạng rỡ. Anh Cún cũng vậy, anh đi đâu cũng phải có con đi cùng. Và người đầu tiên mà anh vào nhà hỏi bao giờ cũng là con…Hai bác muốn nhận con làm con nuôi và sang sống với gia đ́nh bác ở nước ngoài. V́ con ngoan và bản lĩnh nên hai bác muốn con sang ở bên anh Cún để hai em cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cùng nhau lớn lên. Bao nhiêu người khuyên mẹ cho con đi. Mẹ đă thức mất bao đêm để rồi đưa ra quyết định giữ con lại bên mẹ và ông. Mẹ sao có thể cho con đi khi mà con đang ở độ tuổi lớn cần có mẹ ở bên cạnh làm chỗ dựa cho con chập chững đi những bước đầu tiên vào đời? Sự ích kỷ của người mẹ chắc con sẽ hiểu cho mẹ đúng không con? Lúc đầu khi hai bác có ư định đưa con đi, con đă nói con rất thích đi v́ muốn mở mang kiến thức v́ “Việt Nam vào WTO rồi mẹ ạ, con muốn đi để học hỏi”… Mẹ cười phá lên v́ nhận xét vừa già đời, vừa ngây thơ của con. Nhưng rồi, khi con ngẫm lại, con đă nói: Mẹ ơi, con không đi sang đó đâu. Con đi sang bên đó th́ mẹ sẽ buồn, ông sẽ buồn. Con sẽ ở suốt đời với mẹ. Hi, cái cô con gái yêu này, làm sao mẹ có thể theo con suốt cuộc đời mà rồi con sẽ phải có lúc đứng vững bằng đôi chân của con. Con cũng sẽ có cuộc sống riêng của con chứ. Sáng hôm nay, ngày 16.8.2007. Mẹ ngồi cùng với cô N bên quán cà phê Phố cũ. Mẹ đă nghĩ rất nhiều, rất nhiều về con. Liệu mẹ có đủ can đảm để cho con rời xa mẹ không nhỉ? Mẹ đă hỏi rất nhiều, rất nhiều người bạn để rồi phần đông đều muốn con của mẹ đi học ở nước ngoài. Bởi ở đó con sẽ có một môi trường học tập và sinh sống rất tốt. Mẹ liệu có thể xa con không? Niềm an ủi lớn nhất của đời mẹ? |
|
|