Hà Nội ơi, mỗi khi ḷng xác xơ, tôi vội vă trở về lấy cho ḿnh dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen, dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ. Tôi bồi hồi, khi chạm bóng cửa ô, như ngày xưa, mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ. Ôi nỗi nhớ, muôn đời vẫn thế, như ḍng sông Hồng c̣n đỏ măi trong tôi.
Vội vă trở về, vội vă ra đi. Chẳng thể nào qua hết từng con phố. Nhưng c̣n đó mùa thu, mùa thu đầy gió, và rêu phong bên những gốc cây già. Vội vă trở về cùng tháng năm xưa, sau những con đường, dầu dăi nắng mưa. Bên quán nhỏ, em buồn nghe lá trút. Chiều mưa sa giăng kín phố dài.
Hà Nội ơi, mỗi khi ḷng xác xơ, tôi vội vă trở về, đêm nghe tim ḿnh rưng rưng trong nước hồ thu.