|
#1
|
||||
|
||||
Thầy , Cô, mái trường....
1. Anh chỉ cần em
Ngày cô theo gia đ́nh định cư ở nước ngoài, Thầy buồn nhiều v́ cảm thấy trống vắng, cô đơn. Nhiều năm trôi qua, Thầy vẫn ngày hai buổi ăn cơm tiệm, một ḿnh một bóng đi về. Đă bao lần cô gợi ư đón Thầy sang, nhưng Thầy nhất quyết từ chối. Cuộc đời Thầy gắn bó với trường lớp đă bao năm, làm sao nỡ dứt bỏ. Một lần gọi điện thoại về thăm, cô dè dặt hỏi : "Anh có cần ǵ cứ nói, em sẽ gởi về liền". Cười buồn, Thầy ôn tồn đáp : "Anh chỉ cần em". (T. T.) |
#2
|
||||
|
||||
2. Thời gian
Tôi viết về người thầy cũ, dạy tôi cách đây ba mươi hai năm. Bài đăng. Con đường mười cây số, từ miệt huyện, tôi đạp xe cọc cạch về thành phố tặng thầy tờ báo. Thầy đọc đi đọc lại mấy lần: ''Bất ngờ quá, anh ạ!''. Phút chia tay, bất ngờ hơn: ngày xưa, tay tôi run như lạnh khi thầy đưa viên phấn lên bảng, bây giờ, tuổi tác làm bàn tay thầy run rẩy trong hai bàn tay tôi, nhưng điềm tĩnh, ấm áp. |
#3
|
||||
|
||||
3 Chuyện cũ
Tặng những ai c̣n trên bục giảng Ngày 20. l l, tôi gặp tại một học tṛ cũ, em kể: Hồi học với cô, mẹ em bị bệnh nan y, em phải lo cho sáu em nhỏ, đêm đi học, ngày đi làm, chiều nào cũng chạy đến trường, có nhiều hôm phải mặc áo lót c̣n ướt, lạnh mà vẫn mong gió nhiều, muộn mà vẫn muốn đường dài, để đến lớp áo kịp khô... Nhớ những lúc bị tôi nêu tên trước lớp v́ quá lười, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lă chă xuống bàn... Ḷng tôi tràn đầy hối hận. Tôi muốn hỏi: - “Sao ngày xưa em không nói?”. Nhưng tôi chợt nhớ: ngày xưa tôi chưa bao giờ hỏi... (B. P. M.) |
#4
|
||||
|
||||
4. Lời hứa
Tôi làm nghề dạy học. Dường như lúc nào tôi cũng bảo học tṛ của ḿnh: Các em không được nói dối. Lúc nào cũng phải trung thực. Cô không thích ai thất hứa... Một hôm cậu học tṛ nhỏ nhất đứng dậy hỏi: - Cô đă bao giờ thất hứa chưa? Tự nhiên nước mắt tôi chảy đầy hai má. Ngày xưa tôi từng hứa với mẹ Học xong con sẽ về quê... Vậy mà cuộc sống phố thị đă cuốn hút tôi ở lại. Lời hứa năm xưa tôi đă quên mất. Quê nhà mẹ vẫn mỏi mắt ngóng trông. (Trần Thị Loát) |
#5
|
||||
|
||||
5. Ngoài giờ
Chị bước vào quán, kín đáo nh́n quanh như t́m người quen... Rồi chị lấy xấp vé số giấu trong giỏ ra, nhẫn nại rao khắp bàn... Chị nhỏ nhẹ mời, lặng lẽ rút khi khách lảng đi. Tôi gục mặt trên bàn bia... muốn mua nhiều vé số mà không ngẩng lên được…! Chị là bạn vợ tôi, trước dạy cùng trường... (Đức Nam) |
#6
|
||||
|
||||
6. Học
Năm hai mươi, tôi theo đàn anh lớn hơn ḿnh năm hoặc mười tuổi, để học hỏi sự thông minh, hiểu biết... Năm bốn mươi, tôi cũng theo đàn anh lớn hơn ḿnh năm hoặc mười tuổi, để học hỏi kinh nghiệm, từng trải... Năm sáu mươi, tôi quay ngược lại theo tuổi trẻ hai mươi, để học hỏi sự nhanh nhẹn, tháo vát... Học lại từ đầu. (Lê Đức Quang) |
#7
|
||||
|
||||
7. Nét chữ ngày xưa...
Năm tôi lên 6, ngoại cầm tay tôi tô những nét chữ đầu tiên, từ cỡ chữ 1 li đến 4 li, các kiểu chữ hoa... Từ cái bút ch́ Gilbert luôn được gọt nhọn, ruột ch́ vừa đen vừa mềm đến cái bút mực ng̣i lá lúa, ng̣i rộng nét thanh nét đậm được cắm chặt nơi đầu quản bút bằng giấy do chính tay ngoại xe rất chặt. Hơi thở của ngoại nhè nhẹ bên tai mỗi lần tôi tập viết. Nhớ một lần đi học về, thấy vở tôi chữ viết không đều, ngoại bắt tôi viết lại ba lần sau khi đă ngửa bàn tay phải lănh đủ 3 roi đũa cả. Nghĩ đến lũ trẻ bây giờ mà buồn: bút đủ loại đắt tiền, toàn đồ ngoại. Vậy mà càng lớn, chữ càng xấu. (Đoàn Ngọc Toại) |
#8
|
||||
|
||||
8. Tôn sư trọng đạo
Ông nội tôi là cụ đồ nho, quanh năm quần ta, guốc mộc. Tết nào học tṛ cũng đến. Ông mất, họ khóc suốt đêm. Bố tôi là thầy giáo thời trước giải phóng; sau này, về làm ruộng, chân lấm tay bùn. Vài học tṛ cũ có dịp gặp, cúi đầu: Con chào thầy, lễ phép. Tôi là giáo viên thời bao cấp, dép Lào, áo lính; một buổi lên lớp, một buổi bán kem cây. Học tṛ vẫn chào thầy kính cẩn. Gẫm lại ba đời thầy, tôi thấy phảng phất đâu đây lời tôn sư trọng đạo. (Phạm Quốc) |
#9
|
||||
|
||||
9. Thầy tôi
Hồi học lớp hai trường làng, tháng mưa dầm nước ngập, đi đường ướt lạnh, khi đến lớp, thầy khoác áo cho tôi. Lớn lên thành cô giáo dạy vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nếm đủ ấm lạnh t́nh người nhưng không hơi ấm nào bằng hơi ấm t́nh thầy. Về thăm, thầy vẫn đơn độc bên mái lá nghèo đối ầm bên mấy ông bạn già hưu. Mấy năm sau, vườn thầy mọc lên ngôi mộ cô quạnh, lẻ loi. Tháng mưa dầm nước ngập, đêm lạnh: ai khoác áo cho thầy? (Trần Thu Thảo) |
#10
|
||||
|
||||
10. Cùng nghề giáo
Thằng bé mới bảy tuổi ngây thơ hỏi bố: - Sao hôm nay nhà cô Lan đông học sinh vậy bố? - Ngày 20/11 con ạ, các anh chị đến thăm và chúc mừng cô giáo của ḿnh đấy. - Vậy thầy giáo th́ có được học tṛ thăm không hả bố? - Có chứ con v́ đây là ngày của thầy, cô luôn mà. - Sao mấy anh, chị không thăm bố? - À, th́ tại v́ mấy anh, chị gặp bố ở trường rồi. Thằng bé không biết bố nó đă nói dối. Chỉ v́ cô Lan là giáo viên dạy toán c̣n bố nó là giáo viên thể dục. (Ủng Son Ca) |
|
|