|
#1
|
|||
|
|||
Khẳng định bản thân - Lưu Dung Trứ
Bắn trả mũi tên thù
Mỗi cá nhân cần học cách chấp nhận thất bại. Lợi dụng thời gian tạm ngừng nghỉ khi té ngă để suy nghĩ cách phản công! Chiều tối hôm qua, chúng ta thi ném bóng rổ ở ngoài sân, ban đầu có thắng bại qua lại, nhưng khi cha dẫn trước 11-6 th́ con bắt đầu nôn nóng, mỗi lần ném không vào, con liền lớn tiếng tự trách ḿnh, giậm chân, c̣n lúc cha ném bóng vào th́ con liên tục thở dài, hỏi cha có phải uống "Đại Lực Hoàn" hay không? Ngược lại, bóng của con ném càng không chính xác, mấy lần thậm chí bay sang sân hàng xóm. Cuối cùng, cha dành thắng lợi với tỷ số 20-9. Khi cha bước vào nhà th́ nghe con la lớn: "Thật tức cười! Hôm nay làm sao thế này? Con không tin con ném không tốt!" Cha ngồi trong pḥng sinh hoạt uống cà phê, nh́n thấy con luyện tập không ngừng, đầu tiên con thay quần ngắn, sau là cởi áo, để ḿnh trần, chạy băng băng dưới ánh đèn thủy ngân, thỉnh thoảng dùng ṿi nước tưới hoa phun vào người. Khi cha đẩy cửa hỏi con có muốn thoa thuốc chống muỗi đốt hay không, con hậm hực nói: "Khỏi cần! Con hôm nay mà không ném vào liên tục mười quả th́ không thể được, nếu không th́ quyết không đi ngủ! Ông ngoại của con không rơ là không chịu nổi, hay là thật sự muốn đi ra sân đốt một điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh giá bóng nh́n ngắm; mẹ con cũng ẵm em gái con đứng ở bên cửa sổ. Chỉ là bóng của con vẫn không chính xác, không nghững không vào, mà c̣n thường do dùng lực quá mạnh, bóng bay vào rừng cây sau sân. "Mất rồi!" Em gái con nói khi con chui vào rừng cây nhặt bóng. "Có rồi!" Em gái con vui vẻ nhảy cẫng lên khi con chui trở ra. Cứ như thế "Mất", "Có", "Mất", "Có", cho đến khi em gái con đi ngủ, con vẫn chạy băng băng với thân h́nh phờ phạc, cánh tay nặng trĩu... Nói thật, cha rất đau ḷng, sợ con mệt quá mà ngất đi. Nhưng cha cũng mừng thầm, cảm thấy sự tức tối "không tin thắng không nổi" này sẽ là động lực cho thành công ở tương lai của con. Rất nhiều thành tựu tuyệt diệu của thế giới đều khởi đầu từ "tính khí bất phục" này! Đương nhiên, cũng có rất nhiều người, v́ "tính khí bất phục" này mà không b́nh tĩnh kiểm điểm, hậu quả càng thêm nôn nóng, dẫn đến binh bại như núi đổ, không những thua, mà c̣n gượng dậy không nổi. Nhiều địch thủ, nh́n thấy rơ cá tính "không chịu thua" của con, dùng phương thức "kích tướng", "trêu chọc" và "thỏa dạ trước thất bại của người khác", dồn ép con mất đi lư trí, lún sâu vào vũng bùn hơn! Khi Hạng Vũ chiến bại, lui binh đến Ô Giang, tại sao binh sĩ của Lưu Bang lại hát Sở Ca? V́ đó là bài hát quê nhà của Hạng Vũ và thủ hạ của ông ta! Hát bài hát quê nhà của kẻ thù, chẳng những khiến họ cảm động, hoài thương, mà c̣n mang ư vị châm biếm. Chính v́ nhận thấy rơ cá tính ngang ngạnh, cố chấp, khó khuất phục của Hạng Vũ, nên Lưu Bang dùng chiêu này để tiến công tư tưởng Hạng Vũ. Quả nhiên, khi có người khuyên Hạng Vũ vượt sông, đợi cơ hội khôi phục trở lại, nhưng Hạng Vũ cảm thấy xấu hổ khi gặp lại các bô lăo Giang Đông, nên rút kiếm tự vẫn! Như thế, thất bại của Hạng Vũ chẳng phải do cá tính cương trực, khó chấp nhận hiện thực thất bại của ông ta? Thế gian cũng có một loại người, không phải càng bị đè ép, càng trở nên cứng rắn, mà càng bị đè ép , càng buông lơi, thông thường loại người này vốn có gánh nặng tâm lư. Ví dụ, Trương Đức Bồi, từ sau đoạt giải quán quân ở Pháp liền rơi vào thoái trào, cố nhiên có người nói do cậu ta có vấn đề về t́nh trạng sức khỏe, thật ra, là do áp lực tâm lư! Khi cậu ta rơi ra khỏi mười người hàng đầu của thế giới, tháng bảy năm nay tham gia cuộc thi ở Mỹ, trong t́nh trạng bàn chân bị rút gân, cậu ta đă xoay chuyển được cục diện, càng bị đè ép càng trở nên dũng mănh, đánh bại cường địch, đoạt lại quán quân, con nhớ cậu ta nói ǵ không? Cậu ta nói: "Chính v́ bàn chân của tôi bị rút gân, khiến tôi trong t́nh huống cơ hồ bị loại bỏ, tôi đă thả lỏng tâm trạng, đánh hết sức, càng đánh càng thuận tay.." Ngược lại, đối thủ của cậu ta, v́ thấy Trương Đức Bồi bị rút gân, nên thả lỏng cảnh giác, đến khi kinh ngạc nhận ra áp lực dời núi lấp biển th́ đă không thể cứu văn được trước sóng to gió lớn. V́ thế, cũng là thả lỏng, một là thả lỏng tâm trạng, một là thả lỏng cảnh giác, nhưng người trước đă nhận được cơ hội chuyển bại thành thắng. Vấn đề là hôm nay, khi con rớt lại phía sau, con có "thả lỏng" hay không? Con đă làm hết sức ḿnh! Nhưng đó là sự liều ḿnh, nôn nóng, dốc toàn lực sống mái một trận, v́ vậy, không những không xoay chuyển được chiến cục, mà c̣n thất bại thảm hại. C̣n sau khi thất bại, sự giận dỗi tự oán trách như thế có giúp được ǵ cho con hay không? Chỉ e con sẽ bị cảm lạnh khi phun ướt toàn thân như thế, hay do quá mệt mỏi, mà mấy ngày sau con không thể ra trận lại! Như thế con có thể đạt được mục tiêu: "Bắn trả mũi tên thù" hay không? Mỗi cá nhân cần học cách chấp nhận thất bại. Lợi dụng thời gian tạm ngừng nghỉ khi té ngă để suy nghĩ cách phản công! Hy vọng con có thể dùng trận đấu tối hôm qua làm bài học kinh nghiệm! Đúng thế! Cuối cùng cha muốn hỏi con: "Con đă thật sự liên tục ném vào mười quả bóng chưa? Lần sửa cuối bởi phale; 12-07-10 lúc 11:34 PM |
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
|
|