|
#1
|
|||
|
|||
Sợ…. nỗi buồn - Nothing
Sợ…. nỗi buồn
Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên Cứ man mác ẩn trong ḷng sâu thẳm Bao năm theo ta miệt mài đằng đẵng Có bao giờ chịu rũ bỏ ta đi Hay tại ta vốn là kẻ t́nh si Yêu say đắm nên hay buồn đến vậy Xa xôi quá chưa một lần tay vẫy Đón nhau về cho thỏa những chờ mong Có khi nào em nản tiếng yêu không Sợ ngăn cách sẽ hao ṃn nỗi nhớ Sợ ai kia những đêm buồn trăn trở Sợ cả ḿnh luôn khắc khoải v́ ai Anh vẫn mong ṃn mỏi những đêm dài Được gần em cho thỏa niềm khao khát Được bên em tung tăng chiều nắng nhạt Được thỏa ḷng cho trọn tiếng yêu em Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên Nothing "Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên"... Chợt nghe quen quá cảm xúc này. Kiểu như: Chiều nay trời nhẹ lên cao Tôi buồn không biết v́ sao tôi buồn Nỗi buồn không nguyên cớ th́ PL hay gặp lắm... cứ thấy ḷng lăng đăng nỗi buồn man mác, nỗi buồn không tên không h́nh hài... Chợt ṭ ṃ... Nỗi buồn của Nothing có giống ḿnh không? Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên Cứ man mác ẩn trong ḷng sâu thẳm Bao năm theo ta miệt mài đằng đẵng Có bao giờ chịu rũ bỏ ta đi Ừ, giống lắm. Cười đó, vui đó rồi buồn đó mà không sao rũ bỏ được. Đi xem bói, thầy bói cũng bảo "có tâm buồn". Cũng có nghĩa là ḿnh đă sinh ra cùng nỗi buồn, nên nỗi buồn quấn quưt măi không thôi. Và Nothing chắc cũng vậy nhỉ, thử hôm nào đi xem bói xem Nothing. Hay tại ta vốn là kẻ t́nh si Yêu say đắm nên hay buồn đến vậy Xa xôi quá chưa một lần tay vẫy Đón nhau về cho thỏa những chờ mong PL cũng nhiều lần tự hỏi ḿnh như Nothing đang tự hỏi. Để rồi tự nhận thấy ḿnh đa cảm nên đa sầu. C̣n Nothing? Nếu Nothing hỏi PL, PL sẽ trả lời rằng "Nothing đúng là kẻ t́nh si". Đọc thơ Nothing mà xem, bài nào cũng man mác một tấm t́nh yêu sâu sắc. Yêu như thể dâng cả ḷng ḿnh. Yêu say đắm mà xa xôi quá, chưa một lần bên nhau th́ sao không buồn cho được... Có khi nào em nản tiếng yêu không Sợ ngăn cách sẽ hao ṃn nỗi nhớ Sợ ai kia những đêm buồn trăn trở Sợ cả ḿnh luôn khắc khoải v́ ai "Có khi nào em nản tiếng yêu không", chạm vào câu thơ này, ḷng PL chùng xuống... Như thấy cả núi cao vực sâu sừng sừng giữa đôi t́nh nhân ấy... Có lẽ xa xôi lắm, trùng khơi lắm nên "anh" mới sợ "em" nản ḷng... Có điều ǵ đó như vô vọng lan trong từng chữ "sợ" được tác giả lặp đi lặp lại trong khổ thơ ... PL đọc khổ này với nhịp điệu nhanh, để cảm nhận sự day dứt của xa cách, sự khắc khoải của yêu thương mà "anh" đang dành cho "em"... Anh sợ em thôi nhớ, sợ em buồn và sợ ḿnh khắc khoải nhớ nhung... PL đoán, ngăn cách này hẳn là ngăn cách không thể vượt qua nên anh mới buồn và trở trăn nhiều đến thế... Thương! Anh vẫn mong ṃn mỏi những đêm dài Được gần em cho thỏa niềm khao khát Được bên em tung tăng chiều nắng nhạt Được thỏa ḷng cho trọn tiếng yêu em V́ không thể vượt qua nên niềm mong mỏi gần nhau càng lớn. Đôi t́nh nhân nào cũng sẽ mong mỏi như anh... Nhưng niềm mong mỏi của anh là niềm mong mỏi vô vọng... Ngưu Lang - Chức Nữ cách xa nhau vời vợi c̣n có mùa Ngâu để chờ? C̣n anh, PL không thấy một hứa hẹn nào trong bài thơ này cả, câu thơ v́ thế mà buồn...Ḷng anh v́ thế mà buồn... Nên anh "sợ ... nỗi buồn" cũng đúng thôi... Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên Câu thơ lặp lại như giọt buồn sóng sánh trong tim... tràn ra thơ mải miết... Lần sửa cuối bởi phale; 13-05-11 lúc 09:48 PM |
The Following 12 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
|
|