|
|
Thông Báo |
#1
|
||||
|
||||
Thơ sưu tầm dự thi - Lăng Du
Hà Nội ơi, tôi đă cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đă héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân Mỗi khi tôi thấy ḿnh xơ xác Tôi lại về đánh cắp Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên Dẫu một mảnh lá vàng c̣n ướt nước Hồ Gươm Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô Như được chạm vào vai gầy áo mẹ Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế Trái tim luôn xao động Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây Vội vă trở về, vội vă ra đi Chẳng kịp nhận ra từng con phố Nhưng trong tôi vững bền đến thế Những chiếc lá nh́n tôi vẫn mắt tuổi học tṛ Những ṿm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm Thầm th́ lời của rêu phong Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm Những chiều thu hăm hở tôi đi Hồn đánh vơng với hơi giăng thấp thoáng Từ gốc cây già đến mặt hồ sương Từ ngàn xưa đến tận hôm nay Quán ngập lá và mắt em đen thế Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi! Tôi vẫn về Hà Nội của tôi Sau những ngày dài khô khốc Để thẩn thờ uống từng vết nắng mưa Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió Mỗi lần ra đi Nặng nề như có chửa Và vội vàng của một kẻ tham lam V́ bất cứ ṿm cây nào trên những đại lộ Cũng có thể đ̣i tôi trả lại màu xanh! Tác giả: Thanh Tùng Lần sửa cuối bởi LonelyStar; 16-07-10 lúc 05:22 PM |
#2
|
||||
|
||||
Chia tay người Hà Nội - Bùi Thanh Tuấn
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông giật ḿnh bật khóc. Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học. Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn. Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn. Để con nước thả trôi câu lục bát. Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc. Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều. Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu. Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm. Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím. Ngơ hoa giờ hút dấu gót hài xưa. Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa… Tác giả: Bùi Thanh Tuấn Lần sửa cuối bởi LonelyStar; 16-07-10 lúc 05:23 PM |
#3
|
||||
|
||||
Bài thơ này đă được nhạc sĩ Trương Quư Hải phổ nhạc thành nhạc phẩm Hà Nội mùa vắng những cơn mưa.
Dưới đây là phiên bản do Tuấn Ngọc tŕnh bày. Lời bài hát: Hà Nội mùa này ... vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh. Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp. Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về. Hà Nội mùa này chiều không buông nắng, phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô, quán cóc liêu xiêu một câu thơ. Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ. Hà Nội mùa này ḷng bao nỗi nhớ. Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay, hơi ấm trao em tuổi thơ ngây. Tưởng như, tưởng như c̣n đây |
#5
|
||||
|
||||
Hà nội - Phố - Phan Vũ
1.
Em ơi! Hà Nội – phố! Ta c̣n em mùi hoàng lan C̣n em hoa sữa. Tiếng giày gọi đường khuya Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ Ta c̣n em màu xanh thật đêm Ngôi sao lẻ Xào xạc chùm cây gió Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ Lá thư quên địa chỉ Quay về 2. Ta c̣n em một gốc cây, Một cột đèn Ai đó chờ ai? Tóc cắt ngang xơa xơa bờ vai Ta c̣n em một ngă ba vội vă, Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua, Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ Mỗi góc phố một trang t́nh sử 3. Ta c̣n em con đường vắng Ŕ rào cơn mưa nhỏ. Trên ṿm cao Đổ xuống chuông hồi. Nhà thờ Cửa Bắc Tan chiều lễ Kinh cầu c̣n măi ngân nga 4. Ta c̣n em đôi mắt buồn Dơi cánh chim xa Tháng năm dừng lại Một ngôi nhà Gă Trương Chi ôm ghita Từng đêm Hóa đá Ta c̣n em chuyến tàu đêm Về muộn Qua cầu Một người nào lạc giữa sân ga 5. Em ơi! Hà Nội – phố! Ta c̣n em những hố sâu Trước cửa Cơn mưa đầy Chiếc thuyền giấy lang thang Không bến đỗ Ta c̣n em quả bóng lăn Một ḿnh trên sân cỏ Thằng bé thẫn thờ Tuổi thơ qua cuộc chơi, Vội vă Ta c̣n em cánh cửa sắt Lâu ngày không mở Nhà ai? Qua đó bâng khuâng, Nhớ tuổi học tṛ 6. Ta c̣n em giàn thiên lư, Năm xưa Thơm mùi ḥ hẹn Cuộc t́nh đầu ngọt lịm. Những nụ hôn xanh ngắt trên cành… Ta c̣n em chuỗi cười vừa dứt. Nắng chiều vàng ngọn cỏ Vườn hoang Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ… Ta c̣n em tiếng ghita Bập bùng tự sự Đêm kinh kỳ một thuở Xanh lơ… 7. Ta c̣n em chiếc đồng hồ quả lắc Già nua, Đếm thời gian Theo nhịp đong đưa Trước ngơ phố Sót cây hoa gạo Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô 8. Ta c̣n em những ngọn đèn mờ. Trên nóc phố, Mùa trăng không tỏ. Tiếng rao đêm Lạc giọng Thờ ơ Ta c̣n em bảy nốt cù cưa, Lăo Mozart hàng xóm Từng đêm quên ngủ. Cô gái mặc áo đỏ Venise Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ Những mảnh vỡ trên thềm Beethoven và Sonate Ánh Trăng Nốt nhạc thiên tài bay lả tả, Một kiếp người, Một phím đàn long 9. Ta c̣n em khuya phố, Mênh mông, Vùng sáng nhỏ Bà quán ê a chuyện nàng Kiều Rượu làng Vân lung linh men ngọt Mắt cô nàng lúng liếng, Đong đưa, Những chàng trai say suốt cả mùa… 10. Ta c̣n em tiếng hàng ngày Vang âm đường phố Tia hồ quang chớp xanh Toa xe điện cuối ngày, Người soát vé Áo bành tô cũ nát Lanh canh! Lanh canh! Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ? Bó gạo, mớ rau Mẹ về buổi chợ Lanh canh! Lanh canh! Lá bánh, củ khoai Đàn con trên bến đợi Cuối ngày 11. Em ơi! Hà Nội – phố Ta c̣n em con đê lộng gió Ḍng sông chảy mang theo h́nh phố Cô gái dựa lưng bên gốc me già, Ngọn đèn đường lặng thinh Soi bờ đá Ta c̣n em một con tàu Giă biệt bến sông Mảnh trăng vỡ Tiễn người bỏ xứ Dăy phố buồn Ngh́n năm mắt nhớ… 12. Ta c̣n em ráng đỏ chiều hôm, Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá Gă đầu trần đi ngược trời mưa Ta c̣n em con đường tên cũ Cổ Ngư, Cành phượng vĩ là đà Chiều phai nắng, Bông hoa muộn in h́nh ngọn lửa Ta c̣n em chiếc lá rụng Khởi đầu nguồn gió Lao xao con sóng biếc Gió Tây Hồ. Hoàng hôn xa đến tự bao giờ? Những bước chân t́m nhau vội vội Cuộc t́nh hờ bỗng chốc nghiêm trang 13. Ta c̣n em ngọn gió Nghi Tàm Thoáng mùi sen nở muộn Gió Nhật Tân Gợi Mùa hoa năm ấy Cánh đào phai… 14. Ta c̣n em cơn mưa rào Đi nhanh qua phố Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ Cô gái băng qua đường Chợt hồng đôi má Cơn mưa nào đi nhanh qua phố Một chút xanh hơn, Trời Hà Nội hôm qua Ta c̣n em cô hàng hoa Gánh mùa thu qua cổng chợ Những chùm hoa tím Ngát mùa thu 15. Em ơi! Hà Nội – phố Ta c̣n em một Hàng Đào, Không bán đào Một Hàng Bạc, Không c̣n thợ bạc Đường Trường Thi Không chơng, không lều Không ông nghè bái tổ vinh quy Ta c̣n em tiếng gọi trong đêm, Người đi xa trở về Căn nhà không biển số Ngày đi mỏi ṃn nỗi nhớ Ngày về phố cũ quên tên 16. Ta c̣n em chiếc xe hoa Qua hàng liễu rũ, Điệp vàng rực rỡ Cánh tay trần trên gác cao khép cửa Những gót son dập d́u đại lộ Bờ môi ai đậm đỏ bích đào Ta c̣n em tà áo nhung huyết dụ Đất ngh́n năm c̣n măi dáng kiêu sa, Phường cũ lưu danh người đẹp lụa Ngơ phố nào in dấu hài hoa? 17. Ta c̣n em đường lượn mái cong Ngôi chùa cổ Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi Cuộc đời, có lẽ nào Là một thoáng Bâng quơ… Ta c̣n em những cuộc t́nh Như một bài thơ Những nỗi đau gặm ṃn phận số Nhật kư sang trang Ghi thêm nỗi khổ 18. Ta c̣n em đống kim ngân Đổ đầy Hàng Mă Ngựa, xe, vơng, lọng, Những h́nh nhân nuối tiếc vàng son Khi phố phường là miền loạn gió Làm sao t́m được mớ tro than? 19. Ta c̣n em nóc phố lô xô, Màu ngói cũ Ngôi nhà c̣n tiếng khóc oa oa Con đường đá lát bao niên kỷ? Qua sông nhớ mẹ tuổi già 20. Em ơi! Hà Nội – phố Ta c̣n em mảnh đại bác Ghim trên thành cũ Một thời thịnh, Một thời suy, Hưng vong lẽ thường Người qua đó, Hững hờ bài học sử Ta c̣n em dăy bia đá Nhân h́nh hội tụ Rêu phong ǵn giữ nét tài hoa Ly rượu đầy xin rót cúng cha Ngh́n lạy cúi đầu thương đất tổ Bến nước nào đă neo thuyền ngự? Đám mây nào in bóng rồng bay? 21. Ta c̣n em tháng chạp, Những hàng cây óng ả sợi hồng Tháng chạp Trên giường trải chiếu hoa Tháng chạp, Mùi hương dài theo phố Một tháng chạp Mẹ Nửa đêm thức Hóa vàng 22. Em ơi! Hà Nội – phố Ta c̣n em năm cửa ô – Năm cửa gió Cơn băo thường niên qua đó – Ba mươi sáu phố, Bao nhiêu mảnh vỡ? Ta c̣n em một màu xanh thời gian. Một màu xám hư vô, Chợt nḥe, Chợt hiện. Chợt lung linh ngọn nến, Chợt mong manh một dáng, Một h́nh, Nhợt nhạt vàng son, Đậm đầy cay đắng 23. Ta c̣n em những ngơ cụt bất ngờ, Ô cửa ngẩn ngơ Ngôi nhà không người ở Khung trời của nỗi buồn Vô cớ Người nghệ sĩ lang thang Hoài Trên phố Bỗng thấy ḿnh không nhớ nổi con đường Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha 24. Ta c̣n em những giọt sương Nḥe nḥe bóng điện Mặt nước Hồ Gươm Một đêm trở lạnh Tháp Rùa ngả bóng lung linh Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối Người ra đi mang theo buốt giá Áo choàng không ấm thân gầy Cầm bằng như cánh chim bay 25. Em ơi! Hà Nội – phố! Ta c̣n em cây bàng Mồ côi mùa đông Ta c̣n em nóc phố Mồ côi mùa đông Ta c̣n em mảnh trăng Mồ côi mùa đông… 12/1972 Tác giả: Phan Vũ |
#6
|
||||
|
||||
Bài thơ này đă được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành nhạc phẩm Em ơi, Hà Nội phố.
Dưới đây là phiên bản do Bằng Kiều tŕnh bày. Lời bài hát: Em ơi, Hà Nội phố Ta c̣n em mùi hoàng lan Ta c̣n em mùi hoa sữa Con đường vắng ŕ rào cơn mưa nhỏ Ai đó chờ ai tóc xơa vai mềm Ta c̣n em cây bàng mồ côi mùa đông Ta c̣n em nóc phố mồ côi mùa đông Mảnh trăng mồ côi mùa đông Mùa đông năm ấy Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ Tan lễ chiều sao c̣n vọng tiếng chuông ngân Ta c̣n em một màu xanh thời gian Từng chiều phai tóc em bay Chợt nḥa, chợt hiện Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố Bỗng thấy ḿnh chẳng nhớ nổi một con đường Ta c̣n em hàng phố cũ rêu phong Và từng mái ngói son yêu Nao nao kỷ niệm Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng Chợt hoàng hôn về tự bao giờ |
#7
|
||||
|
||||
Có phải em mua thu Hà Nội
Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ.
Từ độ nguời đi thương nhớ âm thầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Tuổi phong sương ta cũng gắng đi t́m. Có phải em mùa thu xưa. Có bóng mùa thu thức ta ḷng sang mùa. Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Ngày sang thu anh lót lá em nằm, Bên trời xa sương gió bay. Thôi th́ có em đời ta hy vọng. Thôi th́ có em sương khói môi mềm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh. Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát. Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi. Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Ngh́n năm sau ta níu bóng quay về. Ôi mùa thu của uớc mơ. 1995 Tác giả: Tô Như Châu |
The Following User Says Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
Nhím con (29-07-10)
|
#8
|
||||
|
||||
Bài thơ này đă được nhạc sĩ Trần Quang Lộc phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Hồng Nhung tŕnh bày. Tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi thương nhớ âm thầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Tuổi phong sương ta cũng gắng đi t́m Có phải em mùa thu xưa? Có bóng mùa thu thức ta ḷng son muộn Một ngày về xuôi chợt ghé Thăng Long buồn Có phải em là mùa thu Hà Nội Ngày sang thu anh lót lá em nằm Bên trời xa sương tóc bay. Thôi th́ có em đời ta hy vọng Thôi th́ có em sương khói môi mềm Có phải em là mùa thu Hà Nội Nghe đâu đây lá úa và mi xanh Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông hát Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Ngh́n năm sau ta níu bóng quay về Ơi mùa thu của ước mơ.. |
The Following User Says Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
phale (17-07-10)
|
#9
|
||||
|
||||
Yêu Hà Nội - Thái Thăng Long
Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Có một Hà Nội ngây ngất nắng Có một Hà Nội run run heo may Có một Hà Nội hoa đào tươi hồng rạng rỡ Có một Hà Nội ngàn năm dấu ngựa Có một Hà Nội Bích Câu, Quốc Tử Giám… thiêng liêng Có một Hà Nội lặng lẽ chiều Tây Hồ sương khói Có một Hà Nội lá sấu rắc vàng đường Điện Biên Có một Hà Nội vắng em Vắng em bên anh tinh quái Có một Hà Nội lạnh giá đường Giảng Vơ Có một Hà Nội làng hoa Ngọc Hà và em đứng đó Chầm chậm trở về trong mỗi giấc mơ Chầm chậm đến với những câu thơ Chầm chậm đời ḿnh cho ngày xuân tới Và anh T́nh yêu Hà Nội lại theo về… Tác giả: Thái Thăng Long |
The Following User Says Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
Nhím con (29-07-10)
|
#10
|
||||
|
||||
Bài thơ này đă được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành nhạc phẩm Mơ về nơi xa lắm.
Dưới đây là phiên bản do Thanh Lam tŕnh bày. Lời bài hát: Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Một Hà Nội ngây ngất nắng Một Hà Nội run run heo may. Dạ khúc đêm nay. Một ḿnh em, một ḿnh ta. Tiếng lá rơi vô t́nh bên khung cửi. Em bơ vơ, ta thẫn thờ mong nhớ. Một giọt sương rơi như giọt nước mắt buồn. Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Em cô đơn, căn pḥng trống cô đơn Dạ khúc đêm nay chẵng thể nào dang dở Trong nỗi khát khao Em chầm chậm quay về. Ta mơ thấy em Ở nơi kia xa lắm Một Hà Nội ngây ngất nắng Một Hà Nội run run heo may. Dạ khúc đêm nay Một ḿnh em, một ḿnh ta. Tiếng lá rơi vô t́nh bên khung cửi Em bơ vơ, ta thẫn thờ mong nhớ Một giọt sương rơi như giọt nước mắt buồn. Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Em cô đơn, căn pḥng trống cô đơn Dạ khúc đêm nay chẵng thể nào dang dở Trong nỗi khát khao Em chầm chậm quay về. Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Một Hà Nội ngây ngất nắng Một Hà Nội run run heo may. Dạ khúc đêm nay Một ḿnh em, một ḿnh ta. Tiếng lá rơi vô t́nh bên khung cửi Em bơ vơ, ta thẫn thờ mong nhớ Một giọt sương rơi như giọt nước mắt buồn. Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Em cô đơn, căn pḥng trống cô đơn Dạ khúc đêm nay chẵng thể nào dang dở Trong nỗi khát khao Em chầm chậm quay về. Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm Một Hà Nội ngây ngất nắng Một Hà Nội run run heo may. |
|
|