|
#1
|
|||
|
|||
Vết Thương Ḷng
. Vết Thương Ḷng Tác giả: Đông Ḥa NCH Hoa là một thanh niên gốc Bắc nhưng sinh ra ở Sài g̣n, thời niên thiếu của Hoa là những chuỗi ngày cơ cực . Sống trong một thành phố lớn nhưng v́ sống trong một hoàn cảnh sau chiến tranh cho nên việc thiếu thốn là lẽ dĩ nhiên . Khoảng thời gian lúc đó qua những việc vận động của chính quyền , cả gia đ́nh của Hoa đi lập nghiệp ở vùng kinh tế mới . Rồi ngày tháng cũng trôi qua, năm ấy Hoa được mười lăm tuổi. Ở quê của Hoa không có trường cấp III , cho nên cả nhà quyết định cho Hoa vào Sài g̣n để học tiếp bậc trung học. Lúc bấy giờ Hoa được nhận vào trường trung học phổ thông cấp III Hưng Đạo . Khu nhà nơi Hoa trọ học là một xóm nhỏ tồi tàn bên góc cầu chữ Y , mỗi ngày trên chiếc xe cũ kỹ đến trường , nhưng không v́ thế mà Hoa xao lăng việc học hành, Hoa học rất giỏi năm nào cũng đứng đầu lớp . Một hôm trên đường đi học về , có một chiếc xe hơi phóng rất nhanh ,trong lúc hoảng hốt tay lái loạng choạng đâm thẳng vào xe của Hoa. Nh́n thấy Hoa sóng soài nằm dưới đất với cái chân bị găy xương, người lái chiếc xe đó vội vă đưa Hoa vào trong bệnh viện . Trong những ngày nằm bệnh viện, Hoa đă gặp một người con gái cũng trạc lứa tuổi của Hoa, cô ấy rất đẹp và thuỳ mị , có thể rằng Hoa đă bị tiếng sét ái t́nh chăng ? Có lẽ thế, v́ kể từ lúc ấy không khi nào Hoa lại không nhớ đến nàng. Có lẽ con người khi sinh ra th́ định mệnh kia đă sắp sẵn cho họ rồi, oái oăm thay đôi chân của cô ấy lại bị teo nhỏ, mỗi lần di chuyển cô ấy phải ngồi xe lăn, trong trái tim của Hoa đau xót mỗi khi nh́n thấy nàng . Rồi một đêm trăng kia, lúc ấy bầu trời tĩnh mịch không một tiếng động, Hoa và nàng cùng ngồi tâm sự với nhau, nàng rất thích ánh trăng . Ôi ! một ánh trăng huyền hoặc trong một thời khắc mà sự khát khao và nóng bỏng của con tim cùng hoà quyện nên một t́nh yêu , một t́nh yêu cao thượng của tâm hồn, họ sẻ chia những khổ sở của mảnh h́nh hài tật nguyền mà họ phải gánh chịu trong cơi nhân gian . Rồi một buổi sớm mai, cả hai chúng tôi cùng xuất viện, Hoa không muốn về quê phần v́ sợ phải nghỉ học, phần v́ thương nhớ nàng . Bố mẹ nàng là người rất tốt và cuộc sống của họ cũng giản dị, lúc ấy Hoa rất là phân vân, phần là v́ không muốn xa nàng, có lẽ như hiểu về điều ấy, cha nàng đă bắn tiếng mời Hoa về cùng ở trọ nhà, và làm bạn với nàng. Không thể tả hết sự sung sướng là như thế nào, chỉ có thể hiểu là một cái ǵ đó trông giống như hạnh phúc, thật ngộ nghỉnh làm sao những tháng năm của tuổi trẻ, của những hoài bảo yêu thương, và sự sốc nỗi của trái tim . Thời gian cũng thấm thoát trôi, Hoa bước chân vào ngưỡng cửa Đại học, trong một kỳ vọng về tương lai tươi sáng, lúc ấy Hoa rất là chăm học, những tín chỉ trong các kỳ học, Hoa đều đạt được điểm cao . Những lúc nầy, Hoa sống ở nhà nàng tương đối đầy đủ, Hạnh phúc thật ...... bởi v́ nó được xây dựng bằng sự trân trọng và tin yêu . Mỗi buổi chiều, khi về tối nàng ngồi đàn cho Hoa nghe, tiếng đàn dương cầm như mơn nhẹ. Hoa chợt nắm lấy tay nàng. Ôi ! Bàn tay mềm nhẹ êm ái như ru Hoa vào một cơi thiên đường, Hoa ôm lấy nàng, trao nhau nụ hôn nồng cháy, ngoài kia hoàng hôn buổi tối như dừng lại chứng kiến cho một mối t́nh dưới một ánh trăng mơ mộng; họ như đôi thỏ trắng bên nhau, mà một thời khắc đă ghi dấu cuộc t́nh mà sự hy sinh là cao cả . Ôi ! t́nh yêu niềm mơ say đầy mộng tưởng , ngoài xa kia trên tầng cao kia như chứng kiến ghi lại một khoảnh khắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi của hai kẻ yêu nhau trong thiên đường t́nh ái mộng mơ . Cuối năm ấy, Hoa được học bỗng du học tại Cộng hoà Pháp, trong lúc đang chuẩn bị visa xuất cảnh th́ nàng đổ bệnh, Hoa không muốn xa nàng nên Hoa quyết định không đi du học nữa để ở lại săn sóc cho nàng . Nàng không đồng ư v́ cho rằng sẽ làm lỡ bước công danh của Hoa, nhưng nàng khóc thật nhiều, ḷng Hoa thắt lại , nhưng rồi Hoa cũng ở lại, có lẽ v́ nàng, Hoa không tiếc chuyện ǵ . Mỗi khi đêm về, dưới ánh trăng những ước nguyện kia như đă trở thành hiện thực, Hoa nắn nhẹ chân nàng. Ôi ! Bàn chân gầy yếu Hoa chợt thấy ḿnh như nhỏ nhoi trong t́nh yêu của nàng đối với Hoa, chợt ngước mắt nh́n nàng khuôn mặt nhu ḿ gầy guộc, xanh xao . Rồi chuyện đến cũng phải đến ! Trong một đêm nàng hấp hối, trời ơi ! chua xót làm sao ? Đau đớn làm sao? Hoa nắm lấy đôi bàn tay nàng run run, trong trí nhớ bầu trời như vừa đổ sụp dưới chân . Hết rồi sao em ! C̣n ǵ cho em trong phút giây nầy. Em ơi ! ngoài kia ánh trăng kia c̣n vương, sao lại cuốn em đi xa thật xa, ra khỏi thế giới nầy, một thế giới của bất hạnh . Hoa lẩm nhẩm bài ca : " Con quỳ lại Chúa trên trời......................." Quanh đây vang lên những tiếng khóc xót thương cho người bạc mệnh mà một số kiếp phải nhận mang . Sau đám tang của nàng, Hoa trở về quê như để t́m quên trong khuây khoả. Những đêm trăng lại đến, ngồi đây, Hoa lại nhớ nàng, chợt thèm được nghe những tiếng đàn của nàng du dương thánh thót, chợt nhớ đôi tay nàng mềm nhẹ, chợt khẽ lẩm bẩm : " Có một ḍng sông đă qua đời .........". Măi về sau Hoa mới biết nàng đă nhiễm chất độc màu da cam . Xin cầu chúc cho em sự b́nh yên và giải thoát của linh hồn, và cầu cho em yên ngủ an lành trên nước Chúa toàn năng trong sự b́nh an .. Đông Ḥa |
#2
|
|||
|
|||
Hoài niệm trắng
Đông Ḥa NCH Hôm nay , một buổi tối trời không sao đêm đứng nh́n lại đường cũ ngày xưa tôi lại liên tưởng đến em thời áo trắng. Một chút ǵ đó cứ trôi qua nhanh như những tiếng thở dài......... Tôi vừa đi lang thang vừa suy nghĩ thật nhanh và bước chân th́ làm ngược lại , tôi thật chậm bước khi bước vào một lối vắng dài đến nhà em. Ôi ! xót thương em vô hạn dù rằng đó là chuỗi ngày định mệnh , ngoài đường bắt đầu mưa như những cơn mưa uyển dạ thuở nào. Một cơn mưa không nặng hạt nhưng làm vấy lên một niềm đau muôn thuở. Trước cổng nhà em , mọi người yên giấc trong canh khuya yên lặng , tôi ḷn tay vào khe cửa vuốt nhẹ đoá hoa vừa tàn , chợt se thắt cơi ḷng , có phải em chăng hay là một thứ ǵ đó của một t́nh yêu bất diệt với thời gian. Tôi lại suy nghĩ miên man ! tôi là ai trong cơi người này có một t́nh yêu không bao giờ mất trong tâm hồn , một sự sống bất diệt của tâm linh. Em ơi ! tôi thấy em rồi vẫn khuôn mặt em cười tṛn nhỏ luôn giận hờn khi tôi đến trễ. Nghĩ đến đây tôi khóc v́ nhớ thương rồi tự nhẩm " hai mươi năm...........hai mươi năm...." trong cuộc đời em đă ra đi. Ngủ đi em , ngủ đi em , giấc ngủ của ngh́n thu không trở lại. Cơn gió ập đến vô t́nh đánh thức vội , tôi lặng lẽ rời đi trong luyến tiếc, ngoài kia trời vừa từ từ dần sáng và một ngày mới không có tôi........... Đêm nay cũng như mọi đêm đă qua , bầu trời vẫn đen kịt không ánh sao đêm không cung trăng khuyết không vầng nhật nguyệt mà tôi và em c̣n sớm tối bên nhau. Khối sầu vẫn không dứt nhịp cho một kiếp người gởi hồn trong mộng , em ơi ! hai mươi năm ta c̣n đây trong thế gian này vẫn từng đêm nhớ về em trong hoài niệm , luồng gió thốc vào mặt cắt ngang ḍng suy nghĩ mông lung. Một chút kư ức hiện về khiến ḷng tôi chua xót vừa buồn mà lại cười như kẻ điên. Ngày xưa lúc bên nhau chúng ta thường kể về chuyện nàng Công Chúa xấu xí và chàng chăn cừu. Em bảo tôi rất giống chàng chăn cừu , mà lại hiền như con cừu , tôi lại nói:" con cừu là chúng ta em à ! người chăn dắt là những Thần Thánh trên kia ". Em cười rồi nói lớn:" Em chỉ ví thôi mà " chúng ḿnh đều giống nhau cả. Chiều hôm ấy chúng tôi đi dạo trên con dốc nhỏ vắng người , tiếng lá xào xạc theo từng cơn gió thổi ngày càng mạnh hơn , cuối con dốc là một cái hồ rộng có những thảm cỏ xanh ŕ xa tắp. Một làn khói trắng của những người đốt đồng bay từng lọn cuộn nhỏ trôi trên không trung như những vầng mây trắng lên cao rồi tan biến theo cơn gió nhẹ vô t́nh. Tôi lại đưa em đi dài xuống một cánh đồng súp lơ , hái những cánh hoa dại ven đường mân mê trên tay rồi ngẩn ngơ , thoáng chốc hoàng hôn đă trùm lên thành phố một màu đen muộn hơn v́ thiếu ánh sáng đèn đường. Trời đă đổ sương muối ướt cả mặt đường và khi ra về em rất vui và mệt , rồi thiếp trong giấc ngủ sâu. Đêm nỗi sợ hăi của những người đang buồn v́ yêu và khổ v́ chữ yêu ,.Phải chăng đêm là định mệnh , một đêm tôi không ngủ và một ngày mới cũng không có tôi............ Kết Thúc (END) |
#3
|
|||
|
|||
T́nh Xa
Đông Ḥa NCH Mây vẫn bay trên bầu trời đang toả những ánh dương dài bất tận , bầu trời như dừng lại khi nh́n thấy thảm cát trải dài trên bờ biển xa. Tự hỏi ! Có c̣n chăng ngày hè sôi động. Hỡi em! người tôi đă một thời yêu dấu,con tim tôi như chết lặng mỗi khi đến đây t́m em trong hồi niệm này. Làm sao tôi quên được thuở em và tôi sóng bước thoăn thoắt trên băi cát này , tôi khóc t́nh tan vỡ , nụ hôn ư ! C̣n đâu, tan rồi như bọt nước , nghe nhói giữa tim khi em rời xa trần thế. Trời lại mưa những giọt mưa trái hè như nước mắt tôi rơi , măi măi và măi măi không quên. Mây vẩn trôi gió vẫn thổi như vi vu trên tầng lá thấp , ngoài xa kia trên cao ấy bóng của ngàn mây như dừng lại trong khoảnh khắc, Mây ơi ! Có phải như ôm em trong ấy. Kư ức trở về , tôi chợt nghe tiếng ḷng thổn thức , ôi ! Trên kia mộ em thơm nức xen mùi cỏ dại. Tôi với tay vuốt nhẹ mặt bia , tấm bia ấy ḿnh em trơ trọi bấc giác nước mắt tôi rơi ! Nhớ ngày xưa mỗi lần như thế em lại cười lại nói " Sao anh mềm yếu vậy " nhưng có lẽ em ơi v́ linh hồn này của anh đă trót bên em rồi , giờ đây một ḿnh tư lự trong một khoảng không mù mịt khi ḷng anh chỉ nghĩ đến em thôi. Những hạt mưa nhè nhẹ rơi như nước mắt của trời xanh nhỏ xuống như xoa nhẹ cho em vơi niềm đau. Em ơi ! Nơi xa đó có lẽ em sẽ luôn có tôi trong một mơ ước của vĩnh hằng. Hôm nay ngoài phố vắng lặng trời rất sáng nắng cũng rất gắt. Nhớ năm xưa như thế này anh đă nghỉ học v́ muốn được săn sóc cho em. Em trách ! Nhưng làm sao mà anh có thể làm khác được , anh thương em cơ mà !. Em mỉm cười trong yếu ớt ! Ngoài khi bầu trời vẫn xanh một màu xanh bất tận , không một áng mây không một luồn gió thoảng. Tôi nâng chiếc quạt trên tay phe phẩy chầm chậm , gió kia phang phảng một mùi hương nhè nhẹ , tôi lại nâng đầu của em mái tóc mềm sợi nhỏ cuốn rối , lấy tay tôi luồn vào tóc gỡ từng chút một chắc có lẽ trong giấc mơ huyện diệu kia sẽ mang em vào trong hạnh phúc , tôi thầm ao ước thời gian chậm trôi để cho tôi được măi bên em trong thế gian này. Ôi buồn sao ! Hôm nay em đă xa rồi , nơi ấy thiên đường mà linh hồn em đang trú ngụ , chốn thiên sinh ấy em có thấy tôi. Khói nhẹ bay từ cuối ngơ tôi lại tưởng đó là một vầng mây mỏng , ôi ! Vầng mây xưa cũ một vầng mây trong tiềm thức. Phố vẫn ngắt một màu đen vô tận nh́n xa xa bầu trời không ánh sao đêm cũng không có trăng vàng nhoà nhạt , ngoài kia mầu xanh ngát của cỏ cây cũng đă chuyển sang màu đen đủi. Chợt nhớ em trong ḷng hờn tủi:" Em đâu rồi? " tiếng khô khan vọng trong đêm vang vang từ từ nhỏ lại rối tắt hẳn trong im lặng. Tôi mệt nhoài trong suy nghĩ , khói thuốc bay như đốt tâm hồn em và tôi trong viển vông. Bầu trời như vầng vĩ mưa lại đến rớt những hạt nặng nề , tôi vẫn đứng nh́n cơn mưa trong chết lặng , điếu thuốc trên tay tắt hẳn tự bao giờ. Tôi chợt ngỡ như em vừa trở lại , lại nhớ đến tay em. Ôi ! Đôi tay mềm nhẹ , tôi nâng nhẹ vuốt ve , bỗng chợt tỉnh giấc mơ tôi hối tiếc giờ phút ấy của đam mê , thể xác ră rời tôi bước chậm từng bước trong đêm. Ôi ! màn đêm một màu đen vô tận.............. Hôm nay đi Dalat ! Chiều Dalat thật buồn đôi lúc lại cảm thấy cô đơn như những ngày xưa ấy. Chuyện đă qua.........mà từng chiều tôi khắc khoải ru hồn trong mộng của những đêm trăng dài.T́nh là ǵ , những nẻo trái ngang vô bờ bến. Đâu đó trong những ngày duyên mộng chợt phai tàn theo trí ức cô liêu. Ngày cũng qua đi thật nhanh tôi muốn làm một cái ǵ đó nhưng ḷng tôi th́ không thể. Chiều lại chầm chậm....chầm chậm trôi đi trong kư ước cũ con người sống v́ yêu trong quá khứ buồn. Đôi khi tôi cảm rất vui trong những ngày rồi , những ngày qua tôi sống như cơn mộng. Trong một quăng thời gian khắc khoải tôi lại dần lấy lại niềm tin cuộc sống. Em ơi ! Nơi cao xa kia em có thấy tôi. Dù bất cứ hoàn cảnh nào trong cuộc sống hiện tại tôi vẫn nhớ em , em tan trong tôi một tiềm thức mà tôi đă gởi kín trong ḷng Trong kư ức , một cơn gió mùa đông xoà trên mặt cát những thảm cát vô t́nh như cứ dài đi bất tận , trong tim tôi cô đọng mất em rồi đời có vui chăng?.................. Kết Thúc (END) . |
|
|