|
#1
|
||||
|
||||
"Tống biệt hành"- Thâm Tâm
Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong ḷng? Bóng chiều không thắm, không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ? Đưa người ta chỉ đưa người ấy Một giă gia đ́nh một dửng dưng... - Li khách! Li khách! Con đường nhỏ Chí nhớn chưa về bàn tay không Th́ không bao giờ nói trở lại! Năm năm mẹ già cũng đừng mong! Ta biết người buồn chiều hôm trước Bây giờ mùa hạ sen nở nốt Một chị, hai chị cũng như sen Khuyên nốt em trai ḍng lệ sót Ta biết người buồn sáng hôm nay: Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc Gói tṛn thương tiếc chiếc khăn tay... Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực! Mẹ thà coi như chiếc lá bay Chị thà coi như là hạt bụi Em thà coi như hơi rượu say... Đang tâm trạng đọc bài Tống Biệt Hành càng tâm trạng ... Thôi em đi dạo phố ... |
The Following User Says Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
phale (23-06-10)
|
#2
|
||||
|
||||
Hà Nội - Tác giả: Thanh Tùng
Hà Nội ơi, tôi đă cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đă héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân Mỗi khi tôi thấy ḿnh xơ xác Tôi lại về đánh cắp Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên Dẫu một mảnh lá vàng c̣n ướt nước Hồ Gươm Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô Như được chạm vào vai gầy áo mẹ Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế Trái tim luôn xao động Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây Vội vă trở về, vội vă ra đi Chẳng kịp nhận ra từng con phố Nhưng trong tôi vững bền đến thế Những chiếc lá nh́n tôi vẫn mắt tuổi học tṛ Những ṿm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm Thầm th́ lời của rêu phong Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm Những chiều thu hăm hở tôi đi Hồn đánh vơng với hơi giăng thấp thoáng Từ gốc cây già đến mặt hồ sương Từ ngàn xưa đến tận hôm nay Quán ngập lá và mắt em đen thế Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi! Tôi vẫn về Hà Nội của tôi Sau những ngày dài khô khốc Để thẩn thờ uống từng vết nắng mưa Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió Mỗi lần ra đi Nặng nề như có chửa Và vội vàng của một kẻ tham lam V́ bất cứ ṿm cây nào trên những đại lộ Cũng có thể đ̣i tôi trả lại màu xanh! |
#3
|
||||
|
||||
Cứ chạy đi, và cứ măi bay đi…
Rồi sẽ có một ngày chúng ta chẳng c̣n nhớ đến nhau
Như nhân gian vẫn đầy những câu chuyện về quên và nhớ Ngày hôm nay em bảo anh là nhịp thở Nhưng có thể ngày mai, anh cũng chẳng là ǵ… Rồi sẽ có một ngày em vội vă ra đi Bỏ quên câu comment em vẫn thường gửi anh vào buổi sáng Chẳng c̣n ai post tiếp những entry cho những chiều ảm đạm Anh biết lấp ǵ vào khoảng trống mênh mông? Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ blog đi rong. Chẳng c̣n ai viết câu chuyện về những kí tự H, A, K, J… nữa… Kỷ niệm ngày xưa sẽ dần dần vôi vữa Nhưng anh với em cũng chưa kịp bắt đầu… Chuyện t́nh của chúng ḿnh vắt vẻo một cơn đau Yêu nhau bằng một niềm tin cho những entry và comment trên blog V́ có những vết thương không dễ ǵ bật thành tiếng khóc Nên chúng ta cứ măi trốn t́m trong khoảng trống lặng yên… Và có thể một ngày anh dỗ giấc trái tim Hăy ngủ trầm ngoan như chưa từng dậy sóng Chiếc computer nằm yên bất động… Những tháng ngày dài chẳng post nỗi một entry… Cứ chạy đi, và cứ măi bay đi… Phan Lê Trung Tín - Chuột Rain |
The Following 2 Users Say Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
Nhím con (10-08-10),
Tiểu Ngư Nhi (10-08-10)
|
#4
|
||||
|
||||
Tựa vào vai anh mà khóc
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào mà chẳng hư hao Có cuộc đời nào mà chẳng xuống thấp lên cao Có môi nào chưa dừng v́ tiếng nấc Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc Vẫn h́nh như trăm ngàn dặm xa xôi Và có những chiều em cảm thấy đơn côi Hăy về đây dựa vai anh mà khóc Kể cho anh chuyện đời gai góc Chia bớt cho anh cảm giác xót xa V́ anh suốt đời là một sân ga Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến Và có một ngày con tàu em rời bến Sân ga này sẽ vẫn măi c̣n đây Và khi nào sầu nặng dáng em gầy Hăy trở lại dựa vai anh mà khóc Than thở với anh rằng đời người lừa lọc Sẻ bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian Em luôn có bờ vai anh để khóc Em sẽ không bao giờ bị lẻ loi cô độc Em không bao giờ thiếu một bờ vai Em không bao giờ thiếu một ṿng tay Khóc đi dựa vào vai anh mà khóc....../... Tác giả: Trần Huy Phương Lần sửa cuối bởi LonelyStar; 11-08-10 lúc 11:30 AM |
The Following User Says Thank You to LonelyStar For This Useful Post: | ||
phale (11-08-10)
|
#6
|
||||
|
||||
Thơ t́nh tổng hợp
Nếu như em là sắt
Th́ anh là Carbon Dẫu dài ngắn vuông tṛn Vẫn sắt son trong một Nếu như em là cột Anh xin làm căn nhà Dù băo tố phong ba Vẫn ôm em, che chở Nếu như em là phở Th́ anh là nước lèo Đời có cuốn vèo vèo Ta bên nhau em nhỉ Nếu như em là chỉ Anh lại biến thành kim Dù kim có khó t́m Dù chỉ gầy dễ đứt.... Giả như em có sứt Th́ anh cũng rốn lồi Lồi rốn với sứt môi Chúng ta đi cùng lối Giả như em sợ tối Anh sẽ là ngọn đèn Dù dầu đắt xăng lên Anh vẫn luôn toả sáng..... C̣n nếu em là ván Anh sẽ xin làm đinh Đóng một triệu chuyện t́nh Cũng không khi nào hết Nếu em làm biển biếc Anh làm sóng bạc đầu Dù tận dưới ḷng sâu Cũng ngoi lên mặt biển Nếu như em định tiến Anh cũng không chịu lùi Cả hai chẳng chịu lui Th́ ôm nhau chịu trận Nếu t́nh là số phận Anh sẽ năng lên chùa Cầu khấn rơ là to Mong lấy em là vợ Nếu em là chủ nợ Anh một kẻ thiếu tiền Khe khẽ đến bên em Rồi cuỗm tiền chạy mất Hóa thân là hành khất Anh gơ cửa nhà em Trong lúc trời nhá nhem Xin nụ hôn t́nh ái Nếu như em củ chuối Anh sẽ làm Chí Phèo Chí và Nở gặp nhau Hỏi sao không có cháo Nếu như em là gáo Anh sẽ xin làm que Trọc một lỗ vào khe Khối người dùng múc nước Nếu có một điều ước Anh ước đến bên em "Hôn thật khẽ thật êm Hôn êm đềm măi măi" Giả như em làm Văi Anh cạo đầu làm sư Tu ở đền ông Từ Vẫn vô tư mà sống Nếu như em làm trống Anh xin làm cái dùi Trống với dùi quen mui Lùi dần vào chỗ vắng Giả như không c̣n nắng Em sợ bầu trời đêm Anh gọi mặt trời lên Đón b́nh minh rực rỡ Có một khi nào đó Muốn trở về tuổi thơ Anh sẽ làm cây dừa Tỏa bóng mềm em mát Nếu vô t́nh chợt khát Anh ḍng suối mát trong Dâng vị ngọt vô ngần Để em… tu ừng ực Giả như em ngủ gật Anh sẽ đến bên ḿnh Xoa nhè nhẹ con tim V́ trên tim… là ngực Giả như em có bực Anh lại cười hề hề Thế th́ ảnh hưởng giề Anh chứ ai đâu nhỉ? Em mắng anh: "Đồ khỉ” Rồi nhoẻn miệng cười kh́ "Lần sau có làm ǵ Tránh người ta nh́n thấy ...." Giả như em là giấy Anh biến thành bút ch́ Chúng bạn có nói ǵ Ch́ vẫn đi trên giấy Nếu mà em có chấy Anh thành dầu gội đầu Chui vào mờ tóc nâu Ở lâu lâu trong đó Nếu như em ngại gió Anh nguyện làm bức tường Đứng chắn giữa giáo đường Cho em tôi cầu nguyện Giả như em lắm chuyện Nói ra rả cả ngày Anh căi cối căi chày Nói ǵ mà lắm thế Không may mà em dốt Anh nguyện làm ông thầy Cũng chẳng chóng th́ chầy Thầy biến thành "thầy nó" Giả như em sợ chó Anh nguyện làm cây riềng Chó mà gặp phải riềng Thành thịt chó rựa mận Giả như em có cận Th́ anh cũng mắt lồi Hễ gặp nhau trên đồi Ta đồng thời bỏ kính... Nếu em học tài chính Anh sẽ học ngân hàng Nhà chúng ḿnh màu vàng Hai nhóc...thêm nhóc nữa Khi mà em có ..ửa Là anh sẽ ở nhà Luôn ở bên em mà Dù bạn bè có ... nhậu Qủa từ hoa mà đậu Con chúng ḿnh từ em Anh cũng chỉ góp thêm Cho gia đ́nh hạnh phúc Khi nào anh lên chức Sẽ mua đất xây nhà Trồng trước cửa vườn hoa Phía sau là băi tắm Nếu người em toàn nấm Anh lấy nước biển về Em tắm thỏa tắm thê Cho đến khi hết bệnh Trời hóa em là mận Anh nguyện làm cây đào Mọc ở cạnh cầu ao Nơi chúng ḿnh thề nguyện Nếu đêm nào mất điện Anh ngồi quạt cho em Sau mỗi tối êm đềm T́nh nồng càng thắm đượm Chuyện thường ngày ở huyện Là lúc ḿnh gần nhau Hễ ngồi cạnh em lâu Anh lại mơ cô khác Nếu như em yêu nhạc Anh xin làm cái đài Để lúc em nằm dài Luôn có anh bên cạnh Dù bao giờ cô quạnh Anh cũng gần bên em Như ngọn bấc với đèn Ḥa trong nhau bừng sáng Khi mà em đến …tháng Là lúc anh phải chiều May mà chẳng có nhiều Tháng vài ba ngày lẻ Bây giờ anh c̣n trẻ Nếu mà anh có tiền Anh mua một con thuyền Cùng em đi khắp chốn Chúng ḿnh c̣n thiếu thốn Chúng ḿnh chẳng phải giầu Nhưng mà có sao đâu Em vẫn là tất cả Anh là con trai cả Em: dâu lớn trong nhà Cùng phụng dưỡng mẹ cha Vẫn thuận hoà sớm tối Giả như em lạc lối Anh tới đón em về V́ chúng ḿnh cùng quê Có chi đâu mà lạ Em thương anh vất vả Anh nhớ em thật nhiều Cũng chẳng c̣n bao nhiêu Thời gian ta khó nhọc Bỗng khi nào em khóc Là những phút nhớ anh Giọt nước mắt long lanh Chảy trên hai g̣ má Anh thương em anh quá Người con gái chung t́nh Những lúc ở một ḿnh Anh nhớ em từng phút Nếu em là cây bút Anh là giọt mực xanh Mực bút vẫn song hành Cùng em, anh tới lớp... Nếu em là tia chớp Anh như con thuyền kia Lặng trôi dưới sao khuya T́m bến bờ em đậu Nếu ai bảo em xấu Đập phù mỏ cho anh Em là em của anh Với anh em vẫn đẹp Khi mà em hết đẹp Th́ anh cũng đă già Hạnh phúc của hai ta Là trái tim nồng cháy Nếu em là xe máy Anh sẽ là con đường Trải đi khắp muôn phương Cho em đi không ngại...... Giả như không bằng lái Anh: cảnh sát giao thông Em có gặp dân pḥng Hễ cần là anh đến Giả như em là hến Anh biến thành con "chai" Để có khi ngày mai Đem bỏ vào nồi luộc Nếu em không biết được Cuộc đời trôi về đâu Xin em hăy mau mau Ta định ngày hôn lễ Để một thời tuổi trẻ Anh có em bên ḿnh Trọn vẹn cả nghĩa t́nh Cho đến ngày ly dị Thấy cuộc đời vô vị Em lại t́m đến anh Viết tiếp câu chuyện t́nh Của Chí Phèo Thị Nở Hoặc em là người ở Anh sẽ bỏ vợ liền Tối tối đến pḥng em Biến em thành bà chủ Những lúc em buồn ngủ Anh nguyện làm gối đầu Để em ngủ thật sâu Anh ngắm nh́n thoả thích Em là con chim chích Anh sẽ là chim ri Dù chẳng hót được ǵ Cũng bên nhau sớm tối Nếu em hay nói dối Anh nói dóc như thần Hai chúng ḿnh thành thân Rủ nhau lừa thiên hạ Em mà là con quạ Anh hoá chú diều hâu Dù xấu đẹp đến đâu Cũng nghĩa t́nh chồng vợ Chuyện bây giờ mới kể Chắc chắn sẽ c̣n dài Nếu c̣n có ngày mai Anh cùng em viết tiếp… (sưu tầm) Đọc hết xém xỉu |
#7
|
||||
|
||||
Thơ t́nh Toán Học
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm ngh́n toạ độ Em số ảo ẩn ḿnh sau số mũ Phép khai căn em biến hoá khôn lường Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới Bao biến số cho một đời nông nổi Phép nội suy từ chối mọi lối ṃn Có lúc gần c̣n chút Epsilon Em bỗng xa như một hàm gián đoạn Anh muốn thả hồn ḿnh qua giới hạn Lại ch́m vơi cạn măi giữa phương tŕnh T́nh yêu là định lư khó chứng minh Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ Bao lô gic như giận hờn dập xoá Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng phép chiếu t́nh yêu nhiều khi đổi hướng Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều Bao chu kỳ, bao đợt sóng t́nh yêu Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại Nơi trái tim anh, em măi măi là hằng số vô biên (st) |
#8
|
||||
|
||||
Đời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt
Mà t́nh em là quĩ tích không gian Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn Quanh quẩn chỉ trong ṿng tṛn lượng giác Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos Sống khép tṛn trong cộng trừ nhân chia Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn Sống yên b́nh vào ṿng đời tịnh tiến Đâu phải là nghiệm số của ḷng trai Anh muốn lên tận cực của thiên tài Để đo lấy bán kính trần gian vũ trụ Nếu ḍng đời toàn là thông số Bài toán t́nh là căn thức bậc hai ST |
#9
|
||||
|
||||
Anh t́m em trên ṿng tṛn lượng giác,
Nét diễm kiều trong tọa độ không gian. Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn, C̣n tất cả chỉ theo chiều hư ảo. Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo, Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ. Nghiệm số t́m, giờ chỉ có hư vô, Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích. Anh chờ đợi một lời em giải thích, Qua môi trường có ṿng chuẩn chính phương. Hệ số đo cường độ của t́nh thương, Định lư đảo, t́m ra v́ giao hoán. Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn, Tính không ra phương chính của cấp thang. Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng, Em trọn vẹn thành phương tŕnh vô nghiệm. ST |
#10
|
||||
|
||||
"Phương tŕnh" nào đưa ta về chung lối
"Định lư" nào sao vẫn măi ngăn đôi "Biến số" yêu nên t́nh măi hai nơi Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được "Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước Để "lũy thừa" chẳng gom lại t́nh thơ "Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ "Đường giao tiếp" may ra c̣n gặp gỡ Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ ! Nên vẫn hoài không chứa đủ t́nh ta Tại "nghịch biến" cho t́nh măi chia xa "Giới hạn" chi cho t́nh yêu đóng khép "Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp Tại t́nh là "tâm điểm" chứa bên trong Nên "đường quanh" vẫn măi chạy ḷng ṿng Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối Để t́nh là những đường thẳng "song song" Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả ST |
|
|