NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Truyện Sưu Tầm > Truyện Ngắn
Nạp lại trang này Kiếp sau nếu lại làm chồng của em...

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 12-07-10, 09:50 AM
Avatar của LonelyStar
LonelyStar LonelyStar đang ẩn
Tiểu Đông tà
 
Tham gia ngày: May 2010
Đến từ: Ác Nhân Cốc
Bài gửi: 1.696
Thanks: 2.723
Thanked 3.311 Times in 1.307 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo! tới LonelyStar Gửi tin nhắn qua Skype™ tới LonelyStar
Mặc định Kiếp sau nếu lại làm chồng của em...

Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại b́nh thường. Năm đó cô đem ḷng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người t́nh lư tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.

Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô th́ không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.



Anh chưa từng để ư đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.



Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh t́m ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa v́ trái tim anh đă chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng t́m anh.



Cô khóc ṛng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nh́n cô với ánh mắt lạ lùng, c̣n anh th́ ngồi ngây ra đó không biết làm ǵ. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động ḷng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ư, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đă chấp nhận cô.



T́nh yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lăng mạn.



Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đ́nh cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, c̣n cô th́ gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đ́nh vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. V́ con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái th́ không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một ḿnh cô phải thay tă, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.



Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dơi theo sự lớn khôn của con, ḷng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau ḷng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh măi măi không biết quư trọng những thứ ḿnh đang có, bởi v́ trong quăng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.



Cô nh́n con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đă lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buưt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ư đến vết thương của ḿnh mà nh́n xung quanh để t́m con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đă ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà ḷng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.



Đến lần thứ ba cô t́nh lại th́ luôn miệng lẩm bẩm một ḿnh. Bác sĩ nói cô đă bị điên…



Anh từ chức và t́m một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con ḿnh. Anh chỉ c̣n cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc th́ cười, lúc lại khóc nhưng khi nh́n thấy ảnh con cô lập tức b́nh tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.



Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là tṛ đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính v́ người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.



Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ư, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật ḿnh sợ hăi, thu ḿnh vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô c̣n giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.



Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.



Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.



Anh hút thuốc, nh́n chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đă lăn ra ngủ. Để cứu cô anh đă bán hết những ǵ có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.



Cô đau đớn nh́n anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến ḷng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đă rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không c̣n cách nào nữa, những ǵ anh có thể làm được anh đă làm hết rồi… Dường như cô cũng biết ḿnh không thể sống thêm được bao lâu nữa, không c̣n lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.



Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh c̣n đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào ḷng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.



Anh vội vàng mở thư, những ḍng chữ rơ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đă viết cho anh lúc cô tỉnh lại:



Anh yêu!



Em đang khóc khi viết cho anh những ḍng chữ này. Em biết ḿnh sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn c̣n nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đă khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con ḿnh cô đơn lắm v́ không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.



Anh yêu! Cảm ơn anh v́ anh đă mang đến cho em một gia đ́nh, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ v́ anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.



Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.



Anh yêu! Cảm ơn anh v́ tất cả, em đă khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quăng đời c̣n lại được nữa.



Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hăy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.



Măi măi yêu anh!



Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong ḷng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy g̣ của cô.

Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh th́ thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy ḿnh thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô măi măi không thể nghe thấy được.



Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?



Cao Thúy

Lược dịch từ Câu chuyện t́nh yêu
Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to LonelyStar For This Useful Post:
Hạ Phượng (19-08-11), hoatigon208410 (16-10-11), MinhThy (12-07-10)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 12:39 PM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.