NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Truyện Sưu Tầm > Truyện Ngắn
Nạp lại trang này Tiếng kêu của Châu Ngư - Bắc Sơn

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 09-02-11, 02:08 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định Tiếng kêu của Châu Ngư - Bắc Sơn

Chương Một:

Đồ dọn hết, căn pḥng như một thân thể bị sói tha hết nội tạng, c̣n lại trống rỗng. Đây là nhà Châu Ngư, trong ánh tà huy của một mặt trời cuối buổi chiều, mọi bóng đều đổ thật dài.

Từ ngày Trần Thanh mất, Châu Ngư liên tục chuyển nhà, một năm lại đây dọn nhà đi năm lượt. Dường như định dùng nước sông của những dịch chuyển gột rửa mọi ḥn đá của đau thương, có điều đá ḥn quá nhiều, trong đó có những tảng đang kẹt giữa trái tim Châu Ngư.

Trung Sơn hào hển chỉ huy đám công nhân khiêng đồ này đồ kia. Cẩn thận góc cái tủ áo, tiếng anh sang sảng ra dáng ông chủ nhà. Chàng lái ta-xi này theo đuổi Châu Ngư đă hơn năm. Cô con gái Huệ dùng ánh mắt kỳ quặc đánh giá anh, nó ngồi trên ghế đẩu cao lắc lư đôi chân ra vẻ chẳng phải việc nhà ḿnh, không hẳn nó không quan tâm việc chuyển nhà, mà là nó đầy hoài nghi cái người đàn ông mới đến sắp sửa trở thành cha nó.

Trung Sơn phủi tay, nghiêng nghiêng người chạy tới, có thể lên xe rồi, anh nói, Vương đi xe tải, mẹ con em ngồi xe tôi. Huệ nói, con không thích xe nhỏ, con ngồi xe tải. Trung Sơn có vẻ ngại ngùng, bảo, cháu không thích ngồi xe nhỏ hay cháu không thích chú? Huệ nh́n Trung Sơn một cái, đi thẳng ra xe tải. Trung Sơn nh́n sang Châu Ngư, cười cười, tôi như một con ḅ ấy, không làm việc là sẽ sinh ốm yếu, nếu hôm nay mà không giúp em dọn nhà, hẳn là sẽ bệnh mất. Hai chiếc xe theo đường Hai.

Châu Ngư chuyển từ trung tâm thành phố về cửa Đông, lại từ cửa Đông dọn qua cửa Nam, rồi từ cửa Nam chuyển về cửa Tây, sau đó bỏ cửa Tây quay lại cửa Đông. Lần này chuyển nhà đi xa hơn, về miền quê. Trung Sơn luôn cập kề bên, anh tin hoa tươi trồng nơi đất hoa ngoại thành có thể làm loăng bớt những đau đớn đă đặc đượm không tan của Châu Ngư. Xe đi về phía vùng hoa Kiến Tân, dọc đường đă bắt đầu có những vầng hoa như gấm thêu nở trên ruộng. Trung Sơn hỏi Châu Ngư, em có ngửi thấy hương hoa thơm không? Châu Ngư lắc đầu, tôi chả ngửi thấy ǵ. Trung Sơn cũng lắc đầu, một năm nay, có mùi hương nào em biết tới, ngoài mùi nấm mồ? Châu Ngư lập tức hét lên, đập vào cửa xe: “Dừng xe lại! Để tôi xuống!” Trung Sơn vội vă xuống giọng khẩn khoản, thôi được thôi được, anh có lỗi, anh lại lỡ mồm báng bổ những điều quư giá của em, anh xin em đừng gào lên, đừng mở cửa xe ra, được chưa? Châu Ngư lúc này mới dần dần b́nh tĩnh lại, xe lại bắt đầu lăn bánh. Trung Sơn thở dài thật dài: Tôi lại tự gây sự mà.

Trần Thanh là một chàng trai tuấn tú, di ảnh của anh ta đang trong tay Châu Ngư nắm chặt. Trung Sơn ngu ngốc như con ḅ, anh đáng lẽ không nên trách móc khi tay Châu Ngư đang nắm chặt di ảnh ấy. Thực tế Trần Thanh không thể đẹp trai bằng Trung Sơn, Trung Sơn c̣n vạm vỡ hơn vài phần, nhưng di ảnh của Trần Thanh rất đặc biệt, tấm ảnh đó là khoảnh khắc anh nhảy lên tiếp trái bóng chuyền. Anh nói với Châu Ngư, một ngày nào đó tôi chết, em hăy lấy tấm ảnh này làm ảnh thờ. Kết cục, vận vào thành câu nói gở, ba tháng sau, chàng vận động viên bóng chuyền dự bị, thợ điện Viện Thiết kế kiến trúc thành phố bị điện giật chết trong trạm điện thế.

Trần Thanh tư chất trung b́nh tài năng cũng trung b́nh, nếu không hẳn anh cũng chẳng thi vào trường trung cấp kỹ thuật điện. Một ngày, Châu Ngư học lớp Kinh kịch trường Nghệ thuật phía đối diện đi qua sân bóng trường kỹ thuật, lập tức bị một người thu hút. Trần Thanh hấp dẫn Châu Ngư hoàn toàn không phải bởi vẻ ngoài đẹp trai trên sân bóng của anh, khi đó Trần Thanh đang hát giữa sân bóng, cất giọng hát bài Santa Lucia. Giọng ca như chim ưng vút cánh bay bổng trên miền Nam Mỹ, cắp mất trái tim Châu Ngư đi. Châu Ngư đứng lặng lại ngoài rào sắt của sân bóng, tay nắm chặt cột thép đứng ngắm Trần Thanh. Tiếng hát nhỏ dần, Trần Thanh cũng đă thấy cô rồi. Họ lạ lẫm nh́n nhau rất lâu, rồi Trần Thanh có chút bối rối nh́n bạn phía Châu nhảy rớt bè cô. Ngư bật trên chung đi tới Tim đă khỏi xanh quanh, lồng ngực nhỏ, xanh thảm cỏ. Trần Thanh nắm những ngón tay cô qua lớp lưới sắt: - Em là ai?
Châu Ngư luống cuống không nói được câu nào. Trần Thanh chậm răi mỉm cười: - Thế này ---em như đang đi thăm tù. Châu Ngư cũng cười: - Thăm tù? Thăm ai nhỉ. Trần Thanh nh́n thật chăm chú vào mắt cô: - Thăm tôi. Châu Ngư im lặng. Trần Thanh nói, em chờ đây, tôi trèo sang phía em. Châu Ngư quay người bước đi. Trần Thanh trèo vượt qua lưới sắt giữa bao nhiêu mắt nh́n, tấm rào sắt rung lắc dữ dội như sắp sụp, bạn bè trên sân bóng ḥ reo vang: Santa Lucia! Santa Lucia.

Chương Hai:

Đêm đó Châu Ngư đă nằm trong ḷng Trần Thanh. Châu Ngư tin vào duyên may t́nh sét đánh. Nhất là khi Trần Thanh hát giữa sân bóng, những âm điệu bi thương đă lay động đáy sâu tim cô, cô không biết Trần Thanh có ǵ tốt đẹp, cô chỉ biết ḿnh có thể ngay tức khắc thác gửi đời ḿnh cho anh, hoặc như Vu Ninh nói từ giây phút đó Châu Ngư đă không thể rời nổi anh.

Trần Thanh không vạm vỡ, vóc người không cao, khoảng 1m72, nhưng dáng dấp cao ráo. Thành tích học tập của anh cũng tạm được, có điều lúc nào bên ḿnh cũng có nhạc cụ, không phải violin th́ là harmonica, nhét trong túi quần, có lúc tay trái c̣n xách chai bia. Anh c̣n một khả năng, có thể một hơi dốc hết một chai bia vào cổ họng.

Anh ôm Châu Ngư vào ḷng, kỹ thuật hôn của anh điêu luyện vô chừng. Hoặc giả anh quá hiểu cái hôn quan trọng với phụ nữ thế nào, Châu Ngư và Trần Thanh hôn nhau tới mười phút hoặc hơn, Trần Thanh có biết bao nhiêu cách để nút Châu Ngư vào, rồi móc rỗng từng thứ lục phủ ngũ tạng cô. Châu Ngư cảm giác toàn bộ linh hồn ḿnh đều dâng cả lên môi, sung sướng và hạnh phúc từng đợt lại từng đợt như nước triều dâng lên rồi oà qua. Cô nói, anh ngoài hôn ra dường như không c̣n ǵ giỏi hơn. Trần Thanh nói, thế c̣n chưa đủ sao? V́ em, chỉ cần biết hôn là đă thấy đủ. Châu Ngư thích nghe những lời kiểu đó.

Thật thế, Châu Ngư không phát hiện được ưu điểm nào của Trần Thanh, hay là làm chồng tương lai, làm chỗ dựa cho gia đ́nh tương lai, ngoài hát ḥ, nhưng hát ḥ đâu thành nghề của anh được. Châu Ngư cảm thấy điểm gặp gỡ của hai người, ngoài lư do đơn giản là ái t́nh ra, chả c̣n cái ǵ khác nữa. Trần Thanh nói, à c̣n chứ, anh c̣n biết đánh bóng chuyền. Thời đó không mấy người biết đánh bóng chuyền. Không mấy lâu sau, Châu Ngư quả nhiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Trần Thanh khi chơi bóng. Cái dáng lúc anh nhảy vọt lên hai đùi gấp lại, cánh tay dồn sức đập bóng, lao người tới đón bóng như con cá, đă trồng xuống miền kư ức Châu Ngư.

Châu Ngư bỏ mặc cả học hành bên lớp Kinh kịch, ngày ngày chạy sang trường Kỹ thuật, cuối cùng bỏ lọt mất cơ hội phân công công tác về đoàn Kinh kịch của tỉnh, mất bao công sức mới khó khăn trụ lại tỉnh thành được. Nhưng lại về thư viện, thành một người quản lư sách. Nhưng Châu Ngư không buồn phiền, cô chỉ muốn ngà ngày nh́n thấy Trần Thanh, có lúc cái cô muốn đă cụ thể thành một cái hôn, khi Trần Thanh bận việc không ra được, họ bèn trốn vào một góc tường ở cổng sau trường, gấp gáp ôm siết trong cái hôn thật dài thật dài, rồi Châu Ngư măn nguyện bật khóc đi về. Đó là nước mắt của hạnh phúc.

Sau này Châu Ngư kể với Trung Sơn, hồi đó, tôi chỉ chạm vào môi anh ấy, liền quên hết tôi là ai. Trung Sơn nghe, cảm thấy ngay nỗi vô vọng của ḿnh. Bởi anh quen Châu Ngư một năm rồi, đến môi cô nóng hay lạnh anh cũng chưa biết.

Nhà mới là một căn góc nhỏ hai tầng xây giữa đất hoa Kiến Tân, Châu Ngư thuê ba gian tầng hai, c̣n một ban công, ban công ngập hoa tươi. Châu Ngư yêu thích đám hoa tươi này, cô không cho chủ nhà cắt mang bán, chủ nhà cười bảo, tôi sẽ giúp cô chăm sóc cắt tỉa, nhưng không đem bán đâu, nếu bán th́ cũng chưa tới đám hoa này. Châu Ngư nói, không phiền bác, tôi tự chăm sóc chúng.

Trung Sơn chỉ huy công nhân một lúc đă dọn xong đồ đạc lên nhà, đồ đạc không nhiều nên dọn nhanh. Trung Sơn cho công nhân đi về, đứng thẫn thờ ra trên ban công. Mặt trời tà phía xa đang chậm răi tắt dần những ánh sáng, sao giống như nhiệt t́nh trong anh đang nguội dần. Công nhân vừa đi khỏi, chỉ c̣n lại anh và mẹ con Châu Ngư, Trung Sơn bỗng dưng thấy hơi thừa thăi. Anh không sao có được cảm giác làm người đàn ông của gia đ́nh này, hay chính là Châu Ngư không cho anh cảm giác đó. Anh đi vào pḥng, Châu Ngư đang trải giường, nhưng anh thấy cô vùi đầu vào trong chăn. Trung Sơn biết cô lại nghĩ tới tâm sự buồn nào đó. Quả nhiên, cô gối đầu lên di ảnh Trần Thanh. Trung Sơn ra ngoài đốt thuốc. Anh không thể hiểu nổi v́ sao một người chết có thể làm đau đớn một người sống suốt hơn năm ṛng, mà không chỉ là hoài niệm, mà là hoàn toàn ch́m ngập trong đau thương. Trung Sơn không biết Trần Thanh tốt đẹp ở điểm nào, tất nhiên anh cũng không có cớ ǵ nói anh ta không tốt, nhưng đau đớn bất tận kiểu này làm anh thấy buồn chán bực bội.

Một ngày hè năm ngoái, Trung Sơn mồ hôi nhễ nhại vừa chạy xong chuyến khách cuối cùng định cho xe về nghỉ, anh bắt gặp Châu Ngư. Người đàn bà bị đau thương xô ngă này đă thuê xe anh đi ra nghĩa địa. Chương Ba: Trung Sơn c̣n nhớ người đàn bà xiêu vẹo thất thần đó mặc một bộ quần áo xanh đậm, Trung Sơn chưa bao giờ nh́n thấy quần áo màu xanh đậm đến thế, đậm xanh như đáy biển sâu, bên trong mặc một chiếc sơ mi trắng sạch. Mặt cô bị đớn đau rửa sạch bong, làm cô có vẻ không giống một người c̣n sống, mà có vẻ như một người chết đă lâu, để người thân nhớ nhung măi. Trung Sơn bị cô thu hút. Khi Châu Ngư lên núi, cô để anh chờ xe dưới núi, nhưng Trung Sơn chờ măi mà không thấy cô quay lại. Trung Sơn không ngồi yên được nữa, anh đi lên khu nghĩa địa, thấy người đàn bà đang khóc tan nát ḷng, cả người cô như bị thả ch́m vào trong biển khóc than, hàng ngh́n hàng vạn bông Bạch ngọc lan và Bách hợp bị gió dạt vào nhau run rẩy khắp khu mộ địa, phảng phất như ai oán khóc với người đàn bà. Trung Sơn kinh hăi đứng nh́n. Khoảnh khắc đó anh đă yêu người phụ nữ này. Anh đột ngột hiểu ra, phụ nữ đẹp nhất là giây phút nào. Trung Sơn mua một bó hoa tươi thật to ở nhà quản lư nghĩa trang, chạy đến bên Châu Ngư, anh thấy Châu Ngư dường đă tan thành nước mắt, tan ra chảy vào anh. Trung Sơn dùng sức lực ḿnh ôm chặt cô, thân thể cô lại từ từ trôi khỏi anh. Em tên là ǵ? Trung Sơn hỏi. Hả? Châu Ngư như sực tỉnh cơn mê, lại bàng hoàng như đang ở bên kia thế giới. Trung Sơn hỏi lại lần nữa, Châu Ngư vẫn ngơ ngẩn vô tri. Em khóc lâu quá. Tôi khóc ư?... Châu Ngư ngô nghê hỏi. Trung Sơn giờ mới biết, đau đớn có thể làm một người trở thành như thế nào. Đêm đó, Trung Sơn đưa Châu Ngư về nhà, khi anh đưa cô lên giường, cô đă ngủ mê mệt rồi. Anh cởi giầy cho cô, nhưng anh không nỡ ḷng cởi bộ quần áo màu xanh sẫm của cô.

Đêm đó, Trung Sơn không ngủ, anh chỉ ở bên ngắm nh́n cô, và hút thuốc. Cho đến một lúc nào trong đêm đó , khi Trung Sơn cảm thấy hút thuốc trước mặt cô cũng là một tội ác, lúc đó anh biết ḿnh đă hoàn toàn thật sự yêu người đàn bà này rồi. Anh vứt bao thuốc cuối cùng đi, cai được thuốc lá. Trung Sơn vô cùng kinh ngạc v́ việc này, anh đă từng cai thuốc mười mấy lần đều thất bại, mà hôm ấy chỉ cần một khoảnh khắc anh đă vứt bỏ được cơn nghiền, từ đó mỗi lần ngửi phải hơi thuốc lá anh tưởng thấy mùi rạ thối. Nhưng cuối năm nay đă hút trở lại. Trung Sơn ngồi bên Châu Ngư tới trời sáng. Trung Sơn c̣n chưa kịp hiểu v́ sao ḿnh yêu người đàn bà này, thậm chí tên của cô ta ḿnh c̣n chưa biết. Nhưng anh mơ hồ nh́n thấy, anh đă bị cuốn vào giữa đau thương của người đàn bà, nỗi đau lại có thể làm cho một con người trở nên đẹp như vậy, anh nghĩ, nhất là một người đàn bà. Điều kỳ diệu là, Trung Sơn đă ở bên Châu Ngư ngủ say trọn vẹn một đêm trường, cảm giác này như khi thức canh vong hồn. Tuy biết so sánh thế không ổn, nhưng chỉ khi thức giữ một linh hồn, t́nh cảm với người nằm đó mới đạt tới ranh giới của sự thanh khiết tuyệt đối. Trung Sơn nghĩ đúng thế, đúng là thế. Trung Sơn đă nói suy nghĩ này với Châu Ngư, Châu Ngư đầu tiên lặng đi, rồi, nàng cười. Đó là nụ cười đầu tiên của Châu Ngư, kể từ khi chồng chết. Nụ cười đó nghĩa là, Trung Sơn đă bước vào cuộc sống của Châu Ngư. Em định đi lại cùng anh không phải v́ em muốn kết hôn. Châu Ngư nói, mà v́ em đă dường như chết đi rồi, em cần một người canh vong. Mới đầu Trung Sơn cho rằng Châu Ngư chỉ bâng quơ nói ra câu đó, rồi theo thời gian trôi mỏi mỏi, anh mới cảm thấy điều Châu Ngư nói không hề là đùa cợt. Người chết sẽ không nói được nữa, Châu Ngư chẳng nói năng. Nhưng vẻ ngoài của cô đâu phải người ít nói lặng lẽ. Trung Sơn nghĩ, có lẽ nên dành cho cô một thời gian để lành vết đau. Nhưng vài tháng đă trôi qua, Châu Ngư không thay đổi. Trung Sơn hết ngày làm việc chạy xe về chỗ cô, thường mang theo ít rau, cá tuyết mà Châu Ngư thích ăn, vịt quay húng ĺu mà Huệ thích ăn.

Ba người cùng ăn cơm, nhưng vẫn ít chuyện tṛ. Cũng may Trung Sơn dạng người ít lời, anh chỉ cần cù ham làm, chở hết khách về nhà c̣n giúp Châu Ngư bao việc, như quét dọn nhà cửa, thay gas, sơn tường, thay bóng điện cho đèn trần. Anh nghỉ ngơi đi. Châu Ngư thường nói, có vẻ thờ ơ với đời. Th́ cũng vẫn phải sống chứ. Trung Sơn nói, bánh ḿ rồi sẽ có, tất cả rồi sẽ có. Đấy là câu hài hước duy nhất mà Trung Sơn biết nói. Anh ngoài việc làm lụng ra, chả biết làm ǵ để thổ lộ t́nh yêu, cách của anh là chậm răi đi tới trước mặt Châu Ngư ôm lấy cô, như thế Châu Ngư sẽ không bao giờ khước từ, nhưng anh vụng về lắm, tư thế ôm cũng vặn vẹo. Anh làm cho em bị đau. Châu Ngư nói, kẹp cả vào tóc em. Trung Sơn bảo, v́ em hờ hững với anh. Châu Ngư đáp, ôm th́ đă ôm rồi, c̣n bảo hờ hững với anh sao? Trung Sơn nói luôn, thế th́ hôn một cái nào! Châu Ngư thôi luôn.

Chương Bốn:

Hôn th́ có ǵ lạ nào? Trung Sơn hỏi. Em định giữ cái hôn lại cho ai? Một trăm năm nữa, em sẽ được, sẽ lại được ở bên anh ta. Châu Ngư dùng một ánh mắt kỳ lạ nh́n anh, đúng, cũng chả đến một trăm năm, em tin, rất nhanh chúng em sẽ lại gặp nhau. Sáu giờ tối, trong DaiPaiDong (một chuỗi tiệm ăn nổi tiếng của Hongkong), Trung Sơn ngồi uống bia với một cô gái. Cô này tên Tú, cũng là lái xe taxi, theo đuổi Trung Sơn hai năm rồi. Cô rót đầy rượu cho Trung Sơn. Cô đừng rót nữa, Trung Sơn nói, cô xem rót tràn hết ra rồi ḱa. Anh khó mời ghê. Tú nói, anh bao lâu chưa ăn cơm với tôi rồi. Cô liếc anh một nhát, này, gần đây tiến triển ra sao rồi? Trung Sơn chỉ lo uống rượu, cái ǵ ra sao cơ? Tú bảo, người ta không yêu anh, anh đừng có mặt nóng thêm mông lạnh cứ đ̣i áp sát nữa. Trung Sơn vứt ngay cái ly: Tôi ghét cô nói như thế. Thôi được thôi thôi. Tú bảo, lời tôi nói không dễ nghe, nhưng ḷng tôi chân t́nh, tôi c̣n Thật hơn cô quả phụ kia, có tin không? Tôi nghi cô ta bị làm sao rồi, bệnh ǵ? Trung Sơn nhíu đôi mày suy nghĩ một lúc, Châu Ngư không bệnh ǵ – nhưng, Tú, cô nói đi - một người quá tốt với một người, liệu không thành đôi nổi sao? Tú nói, xem ra tôi cũng không nên quá tốt với anh. Trung Sơn ngắt lời cô, tôi nói nghiêm túc đấy, cô xem giúp tôi, tôi khốn khổ theo đuổi một năm nay rồi, sao cô ấy cứ tơ tưởng người đă chết, tôi có điểm nào không bằng anh ta? Tú dùng ánh mặt kỳ quặc nh́n anh: Trung Sơn, anh hỏi th́ tôi sẽ trả lời thật ḷng, muốn nghe không? Trung Sơn, anh không bằng anh ta, có cái mà anh sợ rằng không thể bằng anh ta. Trung Sơn hoài nghi nh́n Tú: Cái ǵ? Cô nói xem. V́ anh ta chết rồi, Tú nhổ ra vài chữ đó. Trung Sơn lặng đi rất lâu không dám nói năng ǵ. Tú cũng không nói. Một lúc sau, Trung Sơn bảo, tôi – không thể chết sao? Tú bật cười, anh làm ǵ mà cần treo cổ lên một cái cây nào? Tôi thấy anh rơi vào mê hồn trận của cô ta rồi, một con quả phụ th́ có đếch ǵ hay? Trung Sơn lẩm bẩm:- Cô không hiểu, cô ấy khóc vô cùng đẹp – cô ấy yêu người kia sâu nặng như thế Tú nói, nhưng mà cô ta có yêu anh đâu! Cô thổi một lọn tóc, hừm, Trung Sơn, thôi đừng nghĩ nữa, tối nay xe tôi cũng về, chúng ta cùng đi Pub chơi một trận đă đời, được không? Đừng đừng, hôm khác đi. Trung Sơn chả ḷng dạ nào ăn tiếp, đứng lên, cô đừng làm tôi hỏng việc, tôi đi trước đây. Nói xong vứt lại năm mươi đồng, chui vào xe, Tú nhặt tiền ném theo sau lưng Trung Sơn. Trung Sơn không lái xe về nhà Châu Ngư ngay, có những chuyện anh cần phải suy nghĩ một chút, theo đuổi cô cả năm trời rồi, bỗng nhiên Trung Sơn như chợt ngộ ra, anh muốn suy nghĩ một chút trước khi làm một việc, suy nghĩ một chút trước khi gặp cô. Trung Sơn cho xe về đỗ trên bờ đê, để gió thổi về anh, rùng ḿnh một cái. Trung Sơn nằm trên chiếc ghế đệm xe ngả ra, và đốt lại thuốc lá. Một năm nay anh chưa hề thấy cô đơn, yêu Châu Ngư làm anh thấy đời ḿnh đủ đầy. Thế nhưng một tháng trước, anh trở nên không c̣n thô thiển cũng không nông cạn như xưa nữa, ngày xưa anh thấy Châu Ngư nói thích ǵ th́ anh làm nấy, lúc thèm muốn anh tới ôm cô một lúc. Thế nhưng bắt đầu từ lúc anh cảm nhận thấy tất cả những điều này sẽ chẳng đi tới đâu, Trung Sơn muốn thay đổi chính ḿnh, hoặc giả anh thèm được giống Trần Thanh hơn một chút. Thế nhưng, cứ mỗi lần Trung Sơn định cư xử với Châu Ngư một cách sâu sắc tinh tế hơn, toàn thân anh cứng lại, và anh tự dưng rơi vào trong nỗi cô đơn. Ngày xưa chỉ cần có Châu Ngư là đủ, bây giờ có Châu Ngư nhưng không hề đủ, c̣n cần điếu thuốc. Trung Sơn mua bao thuốc đầu tiên sau một năm, khi anh chậm răi châm điếu thuốc, nước mắt bỗng dưng lăn ra, anh thấy anh đáng thương. Anh không để Châu Ngư biết ḿnh lại hút thuốc lá, anh thấy dày ṿ. Mỗi lần gặp Châu Ngư anh đều đánh răng, anh sợ cô ngửi hơi thuốc, anh c̣n kỳ cọ cả móng tay. Châu Ngư, anh yêu em! Trung Sơn rên lên trong cơn gió từ sông lạnh lùng. Anh không buồn về nhà đánh răng nữa, vứt thuốc nổ máy xe chạy thẳng về phíaKiện Tân, dâng ngập cơ thể anh là những nỗi khao khát tích tụ,thậm chí có thể nói là dục vọng. Trung Sơn không thể phân biệt rơ hai cảm giác đó được nữa. Giờ anh chỉ muốn gặp Châu Ngư, gặp cho được Châu Ngư.

Chương Năm:


Châu Ngư và Huệ đă ăn tối xong, Huệ đang hát trong bóng tối, Châu Ngư tưới hoa. Trung Sơn đi thẳng tới trước mặt cô, Châu Ngư hỏi anh sao không chạy xe đi làm, Trung Sơn không nói năng, đột ngột ôm ngang eo bế thốc cô lên, đưa thẳng vào buồng ngủ, chiếc b́nh tưới hoa rơi xuống làm giọng hát của Huệ đứt ngang chừng. Trung Sơn vứt Châu Ngư lên giường, đóng cửa lại. Châu Ngư cũng không phản kháng, mắt cô lấp lánh trong bóng tối. Trung Sơn phủ lên người cô, giọng anh đột ngột trở nên đau đớn và ră rời cùng cực: - Châu Ngư, em hăy cho anh biết! Trung Sơn hôn mặt cô. - Châu Ngư, anh muốn hôn đôi môi em, hăy dạy cho anh biết! Trung Sơn khẩn cầu giọng đầy nước mắt. - Xin em, hăy hôn anh được không? Cuối cùng môi Trung Sơn đă đè được lên môi Châu Ngư. Châu Ngư mở lớn đôi mắt nh́n anh, dường như có chút ǵ cảm động. Đôi tay cô ôm gương mặt anh: - Trung Sơn, anh thật sự muốn hôn em ư? Trung Sơn gật đầu, Châu Ngư cuối cùng đă gật đầu thầm th́: - Thế th́ hôn em đi! Nhưng Trung Sơn tự dưng mất tự tin, anh cũng tự thấy kỳ lạ, anh không biết làm sao để hôn cô. Châu Ngư ngạc nhiên hỏi: - Anh sao thế? Trung Sơn lắp bắp: - Châu… Ngư…, nói… cho anh biết, anh ta… hôn em như thế nào? Châu Ngư: - Ai? Trung Sơn tự ti: - Dạy cho anh biết… anh ta… hôn em thế nào, nói anh biết… Châu Ngư dần dần hiểu ra, mặt cô đột ngột trở nên vô cùng u ám. Môi cô run rẩy, Châu Ngư đột nhiên đẩy phắt anh ra, hét lớn: - Không biết hôn th́ đừng đến nữa! Trung Sơn thấy cơ hội sắp vuột mất, anh như con trâu điên bất chấp tất cả ôm chặt lấy Châu Ngư, ôm gh́ lấy không buông tay. Châu Ngư dăy dụa liên tục, hét, anh đang làm cái ǵ thé này? Trung Sơn ngay lập tức cảm thấy sợ hăi. V́ anh biết anh bắt đầu xung động. Châu Ngư cảm thấy có vật ǵ đội lên phía dưới. Cô cảm thấy nhục nhă, dùng hết sức lực để đẩy ra, cuối cùng đẩy bật Trung Sơn. Ánh mắt của Châu Ngư làm anh thấy hồn bay phách lạc. Cô hổn hển nói, mỗi lần anh đều như thế này sao? Anh toàn bắt đầu yêu theo kiểu này sao? Hoá ra anh chỉ muốn làm t́nh với tôi mà thôi. Châu Ngư nói. Không đúng. Trung Sơn lắc đầu. Anh yêu em. Nhưng tôi không cảm thấy thế. Châu Ngư nói, tôi cảm thấy anh chỉ muốn lên giường cùng tôi thôi, anh chỉ ôm tôi lên giường. Không đúng. Trung Sơn đau đớn lắc đầu, em hiểu nhầm anh rồi. Tôi cũng không tin. Châu Ngư nói, nhưng tôi chỉ cảm thấy thế. … Trung Sơn sững sờ một khắc, đứng lên. Anh bỗng dưng cảm thấy một cơn gió lạnh qua, Trần Thanh trong di ảnh đang mỉm cười. Người chết tốt hơn người sống. Trung Sơn nói. Anh đừng nhắc đến Trần Thanh nữa, có được không. Châu Ngư nói, Trung Sơn, anh hôn tôi tôi không từ chối, nhưng anh nhắc đến Trần Thanh, chính anh muốn lôi người chết ra dạy anh hôn thế nào. … Anh không tự tin. Trung Sơn đáp. Anh sợ em không vui, Châu Ngư, đó là bởi anh quá yêu em, Trần Thanh chắc ǵ đă yêu em bằng anh. – Câm mồm! Châu Ngư gầm lên, tôi không muốn anh nói đến Trần Thanh! Trung Sơn sững sờ. Anh nuốt khan, bỏ ra khỏi cửa. Huệ đang đứng ở cửa, lănh đạm nh́n Châu Ngư. - Chú ấy căi nhau với cha à? Huệ hỏi. - Người chết không bao giờ căi cọ. Châu Ngư đáp. - Nhưng con nghe thấy cha căi nhau. Huệ nói, cha không thích mẹ. - Con bảo cái ǵ? Châu Ngư kinh ngạc hỏi. Cha không thích mẹ ư? - Cha không thích mẹ cưới chồng. Huệ chau mày. Sao mẹ lại thích lấy chồng thế? Châu Ngư đờ đẫn nh́n con gái. Huệ đang nh́n cô ánh mắt kỳ dị, cảm thấy như Trần Thanh đang nh́n. Huệ quay ra ban công, tiếng ca diệu vợi chậm răi cất lên giọng con trẻ, luấn quấn trong chiều tối. Châu Ngư trong một cơn cô quạnh, ôm chặt lấy thân thể ḿnh.

Trang Hạ dịch
Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to phale For This Useful Post:
dongque77 (20-03-11), Hạ Phượng (19-08-11), Vịt Anh (09-02-11)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:43 PM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.