MTTD - 02
Bài thơ t́nh cuối
Bài thơ t́nh cuối
Viết từ mùa thu
Thoảng như hương cốm
Vào trong sương mù
*
Bài thơ t́nh đó
Giờ chẳng thành câu
Bài thơ t́nh đó
Như là giọt ngâu
*
Bài thơ t́nh ấy
Mực giờ đă phai
Anh không c̣n nữa
T́nh trôi tháng ngày
*
Bài thơ t́nh cũ
Buồn thành tàn thu
Người yêu năm cũ
Giờ thành thiên thu.
Đọc bài thơ này với nhịp chậm... chợt nghe như sợi tơ ḷng miên man... khựng lại ở những nhịp ngắt cuối khổ...
Ai đă từng yêu, chia ly với t́nh yêu hẳn đều đă trải nghiệm sự đớn đau do "sự không thể trọn vẹn" của t́nh yêu mang lại...
Để rồi, "bài thơ t́nh" ấy bây giờ như "hương cốm" thoảng "vào trong sương mù". "Hương cốm" vốn đă không h́nh hài, không thể nắm bắt, nhưng cái không h́nh hài ấy lại ch́m vào "sương mù" mong manh... không thấy nữa. Buồn!
Nỗi buồn đủ để "bài thơ t́nh" của mùa thu trước giờ thành "giọt châu" lăn dài trên nẻo đời...
Nỗi buồn bắt nguồn từ "anh không c̣n nữa", ngày vẫn trôi đi, mùa vẫn tới, chỉ anh là không về, nên không bài thơ mới nào được viết, chỉ c̣n bài thơ t́nh cũ vơ vàng "mực phai"...
Mùa yêu tàn rồi... t́nh thành thiên thu rồi... Bài thơ t́nh ấy, không c̣n ai viết tiếp nữa... là kỷ niệm cuối cùng đang theo năm tháng phai dần...phai dần... V́ anh không c̣n nên trông thu thật quạnh quẽ chạnh ḷng!
Bài thơ như hơi thở buồn hoang hoải ....
Ḍng thơ theo lối tự sự, chan chứa cảm xúc lay động tâm can người đọc.
Cảm ơn tác giả!
|