Điều không thể mất
Em gởi ǵ cho anh?
Một t́nh yêu, vô bờ chẳng bến
Và anh, con thuyền chợt đến
Để bến xôn xao, chào đón bước chân người.
Những cánh buồm, đón gió tận trùng khơi
Phả vào em, lời th́ thầm cháy bỏng
Em cảm nhận, từ anh hơi nóng
Để tim buồn, chợt ấm giữa ngày đông
Đây lời yêu, anh thốt tự đáy ḷng
Dâng em cả, con tim cùng nhịp thở
Em nghe thấy, cả bầu trời vụn vỡ
Chỉ em anh, tồn tại giữa vô cùng
Hai con đường, giờ t́m được điểm chung
Em hạnh phúc như chưa từng như thế
Em bảo anh, này t́nh yêu chẳng dễ
Hăy nâng niu, như nhịp thở nhé anh
Ta chụm vào, đôi mái đầu xanh
Giờ ngoảnh lại đă hoa râm điểm tóc
Em khẽ cười rồi bỗng nhiên bật khóc
Liệu mai này sẽ vẫn măi thế không?
Liệu mai này, anh đổi dạ thay ḷng
Khi nhan sắc đă qua bên bờ dốc
Da nhăn nheo, vết hằn tua tủa mọc
Anh có giă từ, để t́m kiếm những mùa xuân?
Anh nhâm nhi, giọt nước mắt trong ngần
Nghe khoảng lặng, vang lên từng nhịp đập
Biết trả lời sao, khi ḷng đương tràn ngập
Một bóng h́nh em: Duyên chẳng mất bao giờ!
KHT
|