![]() |
|
![]() |
|
#1
|
|||
|
|||
![]()
Điều không thể mất
Em gởi ǵ cho anh? Một t́nh yêu, vô bờ chẳng bến Và anh, con thuyền chợt đến Để bến xôn xao, chào đón bước chân người. Những cánh buồm, đón gió tận trùng khơi Phả vào em, lời th́ thầm cháy bỏng Em cảm nhận, từ anh hơi nóng Để tim buồn, chợt ấm giữa ngày đông Đây lời yêu, anh thốt tự đáy ḷng Dâng em cả, con tim cùng nhịp thở Em nghe thấy, cả bầu trời vụn vỡ Chỉ em anh, tồn tại giữa vô cùng Hai con đường, giờ t́m được điểm chung Em hạnh phúc như chưa từng như thế Em bảo anh, này t́nh yêu chẳng dễ Hăy nâng niu, như nhịp thở nhé anh Ta chụm vào, đôi mái đầu xanh Giờ ngoảnh lại đă hoa râm điểm tóc Em khẽ cười rồi bỗng nhiên bật khóc Liệu mai này sẽ vẫn măi thế không? Liệu mai này, anh đổi dạ thay ḷng Khi nhan sắc đă qua bên bờ dốc Da nhăn nheo, vết hằn tua tủa mọc Anh có giă từ, để t́m kiếm những mùa xuân? Anh nhâm nhi, giọt nước mắt trong ngần Nghe khoảng lặng, vang lên từng nhịp đập Biết trả lời sao, khi ḷng đương tràn ngập Một bóng h́nh em: Duyên chẳng mất bao giờ! KHT |
#2
|
|||
|
|||
![]()
C̣n đâu đó
Cơn mưa sớm, khẽ gọi tên mùa hạ Hay là Xuân, nức nở khóc ngày qua? Giọt nước mắt, không màu nghe buồn bă Nhuộm vào thơ thảm thiết buốt trăng già Ngoài kia gió, cũng dường pha sắc lạnh Thổi từng cơn, chầm chậm rét run hồn Ngồi nhẩm đọc, những vần thơ t́nh ái Bỗng nao ḷng, mang mác tím hoàng hôn Đây nấm mộ, em vùi chôn kỷ niệm Cỏ lên xanh, khuất lấp khoảng bia mờ Ôi con chữ, có làm chi nên tội Nỡ vô t́nh, em giết nó bằng thơ Đàn réo rắt, dây tơ ngân tiếng bổng Lúc xuống trầm, lúc im lặng buồn vui? Đừng khép lại, em ơi chừ nới lỏng Có nghe chăng? C̣n đâu đó ngọt bùi KHT Lần sửa cuối bởi kehotro; 24-03-11 lúc 12:16 AM |
![]() |
|
|
![]() |
![]() |