NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Sáng Tác Văn Học > Tùy Bút
Nạp lại trang này Chuyện Đời Tôi

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng ký nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "Tình yêu 2020""
Lời cảm ơn và hình ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 11-06-10, 03:10 AM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định Chuyện Đời Tôi




Kỷ niệm thời niên thiếu

Tôi và Châu thương nhau cũng không phải là điều lạ, bởi thời ấu thơ hai gia đình chúng tôi đã cùng sống chung nhau một phường, cùng uống chung nguồn nước ở con rạch cận nhà
Con rach tiếp nhận nguồn nước mát dịu của con sông Tiền giang mà lớp phù sa màu mở đã vun bồi cho vườn cây được sum sê, cây lành trái ngọt

Quê thật của nàng ở tân xã Vĩnh kim xa tít. Muốn đến thăm miền đất đó ta cần phải xuyên qua căn cứ Đồng tâm, nơi quân lực Hoa kỳ trú đóng để bảo vệ an ninh cho vùng thành phố
Thời kỳ ấy thì đoạn đường nầy toàn là gai chông , mìn bẫy, lựu đạn và các hầm hố được ngụy trang để làm chướng ngại vật ngăn trở bước hành quân của quân đội Việt nam Cộng hòa.

Kim sơn, Vĩnh kim cũng là vùng căn cứ địa của Mặt trận giải phóng miền Nam
Do vì là vùng "sôi đậu" nên thường xảy ra những trận giao tranh giữa hai lực lượng quân sự và do đó dân lành phải hứng chịu những lần pháo bay, đạn lạc ,đã gây biết bao đau thương tang tóc cho những gia đình bất hạnh sống trong vùng đạn lửa nầy

Để tránh thảm họa vì chiến tranh, Cha mẹ nàng buộc lòng di tản về thành phố sinh sống yên ổn và cho con cái được tiếp tục học hành
Họ chịu chấp nhận thiệt thòi, thương đau, rời xa nơi chôn nhau cắt rún, xa mái ấm gia đình, xa mồ mả Ông bà, bao kỷ niện thân thương và mất đi nguồn tài nguyên nuôi sống gia đình

Thuở cái tuổi mười một, mười hai, hai chúng tôi đã từng mình trần tắm mưa mà chưa biết thẹn thùng. Chơi giỡn, đùa nghịch như thể anh em trong một gia đình
Đời sống chúng tôi là một xả hội được thu hẹp trong tâm trí trẻ thơ : Mở ra lớp học mà tôi là thầy giáo, còn nàng và các bạn là những học sinh ngoan ngoản. Có nhiều lúc "học trò đặt ra câu hỏi mà "thầy giáo"ngơ ngẩn không biết trả lời đã khiến cả lớp học đồng cười ồ vui vẽ

Chúng tôi cũng bày việc mua bán với các loại bông hoa, cây trái có sẵn trong vườn mà khách hàng chỉ dùng tiền bằng lá mít là có thể mua được dễ dàng

Lấy mo cau làm xe kéo, Tôi làm phu xe kéo em đi khắp các ngỏ hẻm trong làng. Đôi lúc tàu mo bị mòn khiến quần em cũng bị trầy, rách

Hai đứa tìm lá chuối, các cây vụn để dựng lên nhà chòi. Lấy đất sét nặn thành ông lò
nồi, chén để nấu cơm ăn.
Thật đúng là căn nhà hạnh phúc của "cặp vợ chồng" con nít

Thời gian theo năm tháng dần trôi.....
Chúng tôi lớn dần với tuổi đời 16 và 18. Nàng kiêu hảnh với chiếc áo dài trắng và phù hiệu được đính lên ngực áo với tên trường : Lê ngọc Hân.

Thân hình nàng cũng biến đổi theo nét xuân thì của người con gái : Khuôn mặt rạng rỡ tươi hồng với nụ cười duyên làm tê tái lòng biết bao nhiêu chàng trai trẻ cùng lứa
Mái tóc buông dài phủ kín bờ vai thon nhỏ. Nàng xinh hơn khi đội chiếc nón lá màu tím hoa cà

Riêng tôi cũng tự hào vì mình là học sinh năm cuối của một trường công lập nỗi tiếng ở Mytho Trường đã từng đào tạo biết bao nhân tài phục vụ cho đất nước : trường trung học Nguyễn đình Chiểu

Không gian mới đã chia cách chúng tôi. Mặc dầu hai trường ở gần nhau , nhưng vì trường nữ đã cho xây thêm vách tường chung quanh trường để khi nữ sinh tập thể dục sẽ không bị bọn nam sinh chọc phá
Từ đó chúng tôi ít có dịp gặp mặt nhau vì lúc rời trường về nhà thì cả hai bận rộn việc học bài và phụ giúp cha mẹ

Thỉnh thỏang khi gặp nhau thì nàng tìm cách lẫn tránh : Liếc nhanh rồi quay mặt đi nơi khác nhưng không che giấu được sự thẹn thuồng mà đôi má ửng hồng duyên dáng của người thiếu nữ tuổi bước vào yêu

Thường mỗi sáng Chúa nhật, chúng tôi có thói quen đem quần áo ra đầu cầu nhà mình để giặt
Tôi bên nầy cầu, nàng bên kia rạch vẫn len lén liếc nhìn nhau. Đôi khi cả hai cùng bắt gặp đôi mắt đối phương nhìn mình mà tim vội vã đập nhanh với bao bồi hồi, xao xuyến

Có lần tôi chợt nhìn thấy Nàng và một số bạn bè rủ nhau về quê để hưởng thú đồng quê và nhất là kiếm một số trái cây để đem vào lớp. Việc nầy cũng bình thường thôi, nhưng tôi cảm thấy đau lòng vì trong đó có một số con trai đi theo
Tôi nghi ngờ thắc mắc trong lòng : Nàng có "Bồ" rồi chăng ? Những đứa con trai đó quan hệ thế nào với nàng ?
Bao nhiêu câu hỏi nghi ngờ bắt đầu len vào đầu tôi khiến tôi đau khổ !

Khi lúc trở về ngang qua nhà tôi, tôi thấy em cũng liếc mắt kiếm tìm nhưng không thấy vì tôi đang ôn bài ở gần đó. Bất chợt nàng hỏi người em gái bà con đang ngồi bán trước cửa nhà tôi : "Ảnh có thấy tao hôn Liên?"
Người bạn gái về chung với nàng tò mò hỏi: "Anh nào vậy Liên?"
Cô em họ nàng tinh nghịch lớn tiếng trả lời : "Anh Tài chớ anh nào !"
Nàng cúi mặt đi nhanh còn buông tiếng trách em "Đồ con quỷ xứ"
Tôi cảm thấy khoan khoái trong lòng vô kể và thầm nghĩ : Thì ra em cũng đang để ý đến mình,
và hành động đi cùng bạn trai là để chọc tức mình mà thôi

Nhưng tình yêu tuổi học trò thường che lấp trong tim : Yêu người nhưng không dám thốt nên lời, ngại ngùng khi gặp mặt mà không nói nên câu
Chỉ đơn giản có ba chữ "Anh yêu em" thôi mà tự dưng mình ngần ngại.
Trong mỗi lúc về đêm mình thầm sắp xếp bao từ ngữ để thố lộ cùng nàng, nhưng lời yêu ngày nầy sang ngày kia vẫn còn che kín

Có hôm mình dùng rượu để lấy can đảm viết thơ bày tỏ tình cảm của mình với nàng, nhưng vì lần đầu uống rượu nên mình không thể uống được : Rượu cay nồng và khó uống làm sao !
Sau cùng mình phải cho thêm đường vào rượu cho ngọt dễ uống
Rượu vào tâm hồn lâng lâng và mình đã can đảm viết lá tình thư để trao đến tay nàng
Định sáng hôm sau gặp, trước mặt nàng mình sẽ cạn tỏ nỗi lòng cùng em. Nhưng sáng lại khi đã tỉnh rượu và bình tâm, thì sự hăng hái tối hôm qua không còn nữa
Tình ấy kéo dài ngày nầy qua tháng nọ, hai đứa vẫn chưa ai nói được lời nào.

Đột nhiên, một lần nữa cha nàng đã quyết định di chuyển về một chổ đất mới mua , vì trước nay gia đình nàng chỉ mướn đất mà thội

Thế rồi chúng tôi lại xa nhau, mà lời yêu chưa tỏ .
Thời gian, không gian đã làm chúng tôi ngăn cách và tình yêu buổi ban đầu cũng dần phai một cách lặng lẽ âm thầm

Người ta thường nói tình yêu đầu đời đẹp tựa một bài thơ nhưng khó mong thành tựu như lời của một thi nhân :


'Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề"


Vĩnh biệt người tình thời niên thiếu, người đầu tiên đã làm tim tôi rung động với những ước mơ bay bổng và chắc rằng mối tình thời mộng mơ ấy sẽ không phai mờ trong tâm khảm đời tôi

........Lehong .........

Lần sửa cuối bởi lehong; 23-04-12 lúc 07:18 AM
Trả lời với trích dẫn
The Following 4 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (11-06-10), Hạ Phượng (26-06-10), Nhím con (11-06-10), Thu Phong (05-05-12)
  #2  
Cũ 14-08-10, 09:12 PM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định Chuyện Đời Tôi



CHUNG CÙNG HOÀN CẢNH

Tôi và anh quen nhau trong cùng hoàn cảnh là "Tù cải tạo" nơi Vườn Đào, cai lậy tỉnh Tiền giang

"Tù cải tạo" là danh từ dùng chung cho những "Ngụy quyền" do có "tội ác" với nhân dân trong thời gian phục vụ cho chế độ "Ngụy quyền Saigon", Đồng thời cũng là từ dành cho những Sĩ quan cấp bậc từ Thiếu uý trở lên của quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã bị rã hàng vào ngày 30 tháng 04 năm 1975

Tôi được các cán bộ "Quản giáo xếp chung vào danh sách đội 1, tổ 8. Từ cấp tổ được phân ra thành nhiều nhóm nhỏ mỗi toán 5 người, và như số trời an định tôi, anh được xếp vào một nhóm
Về tuổi tác anh hơn tôi 7 tuổi, trước anh là một Nghĩa quân được biên chế thành lính Địa phương quân , nhờ vào chiến công và thành tích, anh đã lần lượt được học các khóa Hạ sĩ quan rồi Sĩ quan, với cấp bậc cuối cùng là Thiếu uý, chức vụ Đại đội Trưởng

Còn tôi là một sinh viên đang học Đại học thì được gọi Tổng động viên vì với cái Tết Mậu Thân, phía bên kia đã lợi dụng sự hưu chiến để tấn công toàn miền Nam nhưng đã bị thất bại. Thế là tôi trình diện ở phòng tuyển một nhập ngũ 3 Mytho, sau đó được đưa vào quân trường Quang Trung và chuyển sang trường Bộ binh Thủ đức. Đến ngày rã ngũ tôi là Trung uý với chức vụ Phân chi khi Trưởng

Trong hoàn cảnh tù tội tôi và anh sớm thân nhau do vì tình đồng đội, đồng hương và có những ý thích, tư tưởng giống nhau : Anh rất khoái tập ca Vọng cổ và những bài bản ngắn, còn tôi thì đang học đờn qua tay các bạn tù khác

Thế rồi một người thích ca, một kẻ tập đờn lại hòa tâm hồn vào nhau qua điệu đàn, tiếng hát
Thực tế ngoài đời chúng tôi cũng có một vài sự giống nhau về tình cảm, nhưng chắc anh là người đau khổ hơn tôi nhiều. Anh kể tôi nghe câu chuyện gia đình :

Khi anh vào tập trung được hơn một năm thì bà vợ ở nhà đã đem lòng thay đổi, bỏ rơi chồng trong cảnh lao tù để vui vầy hạnh phúc với gã nhân tình và đã có con. Nhân tình của vợ anh không ai xa lạ vì người đó là anh rễ, chồng của người chị bạn Dì

Riêng tôi cô vợ hứa hôn được dăm ngày thì lâu đài tình ái đã hoàn toàn sụp đổ như số phần của Miền Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975

Sau ngày nầy thì em có đến thăm lại tôi và gia đình ở Mytho. Trước hoàn cảnh nầy tôi đã thật lòng bày tỏ những cảm nghĩ về tương lai đời mình sau nầy, viễn cảnh chắc hẳn là những tháng năm tù tội và cuộc đời chẳng biết ra sao. Trước mặt một tương lai u ám. Tôi khuyên em hảy suy nghĩ kỷ càng và tự mình quyết định, còn chuyện hứa hôn sẽ không có gì ràng buộc em

Ngày tôi tiển em về cũng chính là ngày giẫy tử cho một cuộc tình thời chinh chiến

Như vậy, so với anh tôi vẫn là người ít đau khổ dằn dặt hơn, vì thời gian quen biết để đi đến hứa hôn nó cũng nhanh như ngày hứa hôn đến dang dở
Còn anh ràng buộc bởi đã tình nghĩa vợ chồng hơn 15 năm và do bốn đứa con còn nhỏ dại. Nay lại sa vào cảnh tình nầy thì còn gì buồn hơn !

Do đó anh có rất nhiều thiện cảm với tôi, thường giúp đở tôi về vật chất và động viên về tình cảm, vì anh thường mỗi tháng đều được Mẹ đến thăm nuôi

.........lEHONG........

Lần sửa cuối bởi lehong; 23-04-12 lúc 07:18 AM
Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10), Thu Phong (05-05-12)
  #3  
Cũ 15-08-10, 08:40 PM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định



EM GÁI CỦA BẠN

Tôi vui mừng gặp lại Thành, người bạn chung đơn vị với tôi khi cả hai cùng đơn vị tác chiến ở Tiểu đoàn địa phương của Tiểu khu Long an. Quê Thành ở tận mãi vùng đất Cần Giuộc và được "tập trung cải tạo" ở Long an , Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại được phân phối về trại Vườn đào My tho.

Từ đó Thành thường sang qua tôi chơi, vì vậy cũng quen biết anh Hai. Qua những lần được chỉ định trực thăm nuôi nên Thành biết anh Hai có một người em gái tuổi độ hai mươi, luôn theo gót bà Mẹ trong những lúc lên thăm anh .

Thấy giao tình thân thiết giữa tôi và anh Hai, Thành thường gọi tôi là em rể để chọc anh Hai. Cứ mỗi lần Thành đùa như vậy anh Hai thường nghiêm mặt trách Thành :" không được nói chơi như vậy.!"

Từ ngày quen biết, kể chuyện với nhau về gia đình, anh Hai chưa lần nào nói với tôi là mình có đứa em gái, nên khi nghe Thành nói tôi tưởng nó đùa chơi, chợt thấy gương mặt trách hờn của anh Hai về Thành thì tôi biết đây là sự thật

Rồi tình cờ cùng thăm nuôi một chuyến với gia đình tôi, tôi được biết mặt em gái của anh, nhưng tôi không thể nào đến chào hỏi làm quen vì kỷ luật của trại
Thật ra em gái anh cũng bình thường như các cô gái miệt vườn khác, màu da rám vì nắng, người nhỏ con và thân hình tương đối mỏng mảnh, nhưng khi nhìn thì cũng có cái duyên dễ thu hút lòng người

Nhưng rồi vào tháng ba năm 80 thì trại được lệnh giải tán, các tù nhân được lần lượt chuyển về trại Xuyên Mộc do Bộ Công an quản lý.
Ban chỉ huy trại Vườn đào đã phân phối tù nhân di chuyển làm hai đợt :
Đợt đi đầu tiên là cấp Thiếu uý và Đại uý được điều về trại B và C
Đợt hai là những Sĩ quan cấp Trung uý thì phân phối về trại A

Một số Năm, bảy người còn lại ở trại để thu xếp việc giải tán trại và sẽ được về gia đình sau khi trại đã thu xếp xong. Trong số anh em còn lại nầy thì may mắn có Thành

Việc chuyển tù nhân đi nơi khác không được thông báo cho thân nhân và vì vậy theo thường lệ, Mẹ và em gái anh Hai lên thăm nuôi, không ngờ trong cùng lần ấy Mẹ và em gái tôi cũng lên thăm tôi. Hai gia đình chờ xe ở bến , gặp gỡ và nói chuyện xã giao thân mật khi biết cùng có thân nhân đang cải tạo nơi nầy

Khi vào đến cổng trại thì gia đình hết sức bàng hoàng khi nghe con, anh mình di chuyển đi nơi khác

Người đón tiếp gia đình tôi và anh Hai không khác ai xa lạ hơn là Thành.
Thành kể cho gia đình chúng tôi nghe mối tình cảm thân mật giữa tôi và anh Hai với lời bông đùa rằng : Cháu nghe nói anh Hai có đứa em gái, và anh hứa gả cho thằng B rồi. Như vậy hai bác bây giờ kể như là xui gia, Còn hai cô em kia là Chị dâu em chồng.
Em gái anh Hai đỏ mặt trả lời : Em anh Hai có chồng hết rồi đâu còn ai độc thân đâu mà gả?! Hai bà mẹ cùng cười vui vẻ

Trên đường về thì hai cô gái tâm tình cùng nhau và cho địa chỉ để nếu thuận tiện thì sẽ biên thơ hay ghé thăm nhau. Hẹn nhau khi thăm nuôi sẽ mướn xe đi chung với nhau cho vui

Em gái tôi vui mừng báo tin và thêm thắt nầy nọ, nó bảo tôi nên viết thư làm quen với em anh Hai, biết đâu đó là duyên nợ đời tôi !

Riêng tôi khi thuật lại câu chuyện thì các bạn bè quen biết tôi và anh Hai đều khuyến khích tôi gởi thơ , để dò hỏi lòng nàng như thế nào chớ đừng bỏ lỡ cơ hội

Như gà được thêm nước, tôi hăng hái viết thư gõi đến nàng để trao gởi tâm tình. Tôi cũng mừng vui khi nhận được thư hồi âm của em

Qua thư trả lời tôi được em cho biết là xem tôi như một người anh trong gia đình, còn về chuyện tình cảm thì hãy để nó biến chuyển theo thời gian và định mệnh

Xét qua lối hành văn và từ ngữ tôi phỏng đoán trình độ văn hóa em không được khá lắm, nhưng còn mong mỏi gì hơn khi người đó là em gái của người mình kết thân, hơn nữa đời tù tội của mình mà gặo ý trung nhân như thế là may mắn lắm rồi !

Trong thâm tâm tôi lời thư của nàng dù sao cũng tạo cho tôi một niềm hi vọng ở ngày mai ......

.......Lehong........

Lần sửa cuối bởi lehong; 23-04-12 lúc 07:19 AM
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10)
  #4  
Cũ 18-08-10, 08:15 PM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

THÁNG NĂM CẢI TẠO

Thọat đầu tất cả những Sĩ quan "tập trung cải tạo" sẽ phải "trình diện học tập", cần chuẩn bị một tháng tiền ăn và mang theo đồ dùng cá nhân theo như lời kêu gọi của Ban quân quản
Nhưng khi đã học xong các bài chánh trị để tẩy não đầu óc "quan liêu, tư bản" của tù nhân thì không nghe họ nhắc gì đến trả tự do về gia đình cả.

Có một vài bạn cũng mạnh dạn đứng lên hỏi Ban quản giáo, thì họ tỉnh bơ trả lời : Một tháng tiền ăn đó là cho các anh tự túc buổi ban đầu khi Tổ chức chưa có kinh phí, còn những tháng năm về sau sẽ do "Nhà nước phụ trách. Chớ chúng tôi đâu bảo là các anh học tập một tháng thì được về !


Các anh yên chí, Chánh sách "khoan hồng" của Đảng đã rõ ràng "Anh nào học tập tốt thì được xét tha, riêng những anh nào có tư tưởng chống đối hoặc không tích cực học tập thì đừng mong ! Tất cả hi vọng chúng tôi đã tan tành khi nghe những lòi đó và không hi vọng được ngày về gặp lại gia đình. Thế nào là học tập tốt đây trời !?

Bỗng nhiên hôm nay Trại với không khí nhộn nhịp ; ngoài sân có đặt sẵn bàn ghế và loa phóng thanh. Hình như là sắp xét tha một số anh em, mặc dù hôm nay không nhằm vào ngày lễ nào cả

Sáng đó chúng tôi vẫn phải ra sân tập trung để đi lao động bên ngoài, Các bạn và tôi vẫn chúng bị sẵn thức ăn và cuốc, xẻng

Có lẻ tôi là người hồi hộp nhất, vì mới chiều hôm qua mấy thằng bạn lên làm việc trên Ban quản giáo đã được thông báo và các bạn ấy cũng được cho coi sơ qua về danh sách những người được thả trong đợt nầy

Thằng Phát về nói nhỏ với tôi rằng " Mầy có tên trong danh sách đợt nầy, nhưng mầy giữ kín đừng nói với ai mà có hại cho tao vì tội phao tin ra ngoài

Khi đã tập họp đầy đủ thì Ban quản giáo trại cho biết lý do đợt tha kỳ nầy và bắt đầu đọc danh sách.
Những người được gọi tên thì rời đội xếp sang một bên chờ lệnh, còn các người không có tên thì tiếp tục đi lao động

Danh sách gọi đứng riêng qua một bên cũng khá đông, thằng bạn ở xóm tôi cũng đã có mặt rồi, còn tôi giờ nầy chưa ai nhắc đến. Thú thật suốt tối hôm qua tôi không hề chợp mắt vì lòng cứ mãi phập phồng, không biết thằng Phát nói vậy nhưng có đúng hay không ? hay lầm lẫn một người nào khác

Rồi tên tôi cũng được gọi nên còn vui mừng nào hơn ! Sau đó thì cả bọn có lệnh trở về phòng lấy đồ cá nhân để nhận giấy "Xét tha" Ngày hôm đó là ngày08/08/80, tức là trước ngày lễ "Quốc khánh" gần một tháng

Bây giờ được sống yên lành, nghĩ lại những ngày tháng "Cải tạo" mà tôi phát ớn mình. Tuy nhóm tù của tôi cũng không lao động gì cực lắm trừ thời gian cuối cùng ở trại Xuyên Mộc

Những năm trước do Ban quản giáo của quân đội quản lý tương đối dễ dãi hơn vì họ cũng là người lính
Hơn nữa mục địch của họ là làm sao gội bỏ những tư tưởng chống đối trong đầu óc chúng tôi mà thôi, cho nên chủ trương của họ là cho đọc sách, thảo luận, tổ chức văn nghệ cho bọn tôi quên đi đời tù tội

Tệ hại nhất là trong hàng ngủ Sĩ quan lại có những kẻ bán rẻ lương tâm, cam tâm làm "Ăn ten" cho cán bộ để lấy điểm, hầu được thành tích, giấy khen để được sớm về mà nỡ nhẩ tâm đem lòng hại anh em đồng đôi Tôi là một trong những người bị hại đó.

Lần thứ nhất khi còn ở Vườn Đào thì tôi bị ngay thằng bạn hàng xóm báo với Cán bộ là tôi chống đối nó về việc tập trung kiểm người khi hướng dẩn ra ngoài lao động trở về. Do vì tôi bất mãn về cách làm việc của nó, nên nó báo cáo tôi

Trước khi ra ngoài lao động để trở về Trại thì nó đã kiểm tra đầy đủ người rồi. Về tới trại trước khi vào cổng cũng đã tập trung báo cáo cho vệ binh gát cửa trại
Đến trước cổng vào Liên đội hắn lại tập trung kiểm người, Khi vào tới sân đại đội lại tiếp tục kiểm người

Bốn năm lần kiểm tra như vậy làm mất thì giờ của anh em thật nhiều thì còn đâu thời gian để nấu nướng, ăn uống, nghĩ trưa và tiếp tục lao động buổi chiều

Tôi phân tích cho hắn biết là hắn đã làm mất thời giờ của anh em, Hắn nên bỏ qua những lần tập hợp không cần thiết, như là kiểm tra người ở ngoài nơi lao động, kiểm lần cuối cùng trước khi vào cổng có Vệ binh gát để anh em thảnh thơi hơn

Xét ra lời phân tích của tôi hợp lý những hắn không nghe còn lại báo lên Cán bộ để hại tôi
Cán bộ nghe theo lời hắn trách và phạt tôi một tháng không được thăm nuôi, nhưng lại ra lệnh bỏ những lần tập trung kiểm tra không cần thiết

Thấy tôi bị oan ức , nên trong suốt tháng đó các bạn trong tổ cứ bình bầu tôi là cá nhân xuất sắc dù tôi không có làm gì vượt trội hơn các bạn

Tháng đó Mẹ tôi hay tin nên hoản chuyến thăm nuôi, và tháng sau Mẹ lại đến thăm thì tôi được thăm nuôi gấp hai lần các bạn khác , do qui định Cá nhân nào được bình bầu xuất sắc suốt tháng sẽ được ân sũng thăm nuôi với thời gian gấp hai lần

Lần thứ hai.......

..........Lehong..........
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10)
  #5  
Cũ 02-09-10, 08:33 AM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

LẬP CÔNG......HẠI BẠN .....

Lần thứ hai...

Chính là tên Tư : Đại diện cho đội đi lao động bên ngoài khi Tư Nu (Đội trưởng) nghĩ nẳm dưỡng bệnh tại trại
Ngày hôm đó thì người đại diện đội đến nhận nhiệm vụ phân công tác của tên Cán bộ quản giáo, nhưng lúc chia công việc lại cho anh em tù làm thì hắn lại chia phần đất lớn hơn qui định để lấy lòng cán bộ trại
Tôi cảm thấy bực mình và có chửi hắn là thằng ngu, chỉ biết kiểm điểm mà vô tình hại đến anh em

Thế là Hắn lại nhỏ to, thêm thắt với Cán bộ là tôi nầy nọ, khiến cho tên Cán bộ giận dữ kêu tôi lại để điều tra và hắn kết tội tôi là "chống đối lại chủ trương của Đảng và Nhà nước
Hắn bảo tôi phải khai báo thành thật thì may ra được Đảng khoan hồng theo chủ trương khi người có tội biết thú nhận và sữa đổi

Tôi thấy sự việc quá trầm trọng nên nhất định một câu là mình không có nói và thêm rằng vì tôi và hắn có thù cá nhân ở trại Vườn Đào, nên khi lên nầy nhân được dịp thay thế làm Đội trưởng dùng cách nầy để hãm hại tôi

Tên Cán bộ bắt tôi phải trở lại làm phần công tác gấp đôi khi nào xong mới được về. Đến chiều tôi vẫn không thể hoàn thành cái công việc gấp đôi sức mình nhưng đã gần đến giờ về trại. Rốt lại tên Quản giáo phải cho cả đội tiếp tôi làm xong để hoàn thành công tác chỉ đạo
Xong xuôi hắn tập trung cả đội cho về, còn riệng tôi thì tên quản giáo bắt phải ở lại với lại hai vệ binh để điều tra về việc xãy ra hồi trưa giữa tôi và Tư

Tôi thầm nghĩ số phận mình chắc chấm dứt nơi đây : Trước đây có biết bao bạn bè đã bị bắn chết trong rừng vì cho là bỏ trốn, thì giờ đây không lẽ tôi nằm trong hoàn cảnh oái ác nầy

Tên quản giáo cứ lập lại nhiều lần câu hỏi buổi trưa và bắt tôi nhận tội để được khoan hồng. Tôi biết nếu nghe theo lời chẳng khác gì mình mang bản án tử hình , do vậy tôi cứ khẳng định một lời là không có nói
Chắc có lẻ số tôi lớn, hoặc là hắn còn chút lương tâm nên dẩn tôi trả về trại. Tối đó tôi đã chửi tất cả những người cùng đội là đồ hèn, không biết thương những người cùng hoàn cảnh như mình

Đúng ra, trong trường hợp có bạn tù bị giữ lại như vậy thì anh em phải cương quyết cùng ở lại để đối đầu, chớ đâu vô tâm mà bỏ bạn bè ở lại trong rừng trước họng súng Công An

Hồi mới nhập trại tôi có nghe những anh em "Tù cải tạo" ở khu vực bên đã đồng loạt không đi lao động để phản đối hành vi của những tên cán bộ bắn chết anh em cùng trại. Họ có những hành động anh hùng biết giúp đở, bên vực lẫn nhau
Tôi buồn vì trại A của tôi quá nhu nhược, chỉ biết sống cho riêng mình mà không nghĩ đến số phận của bạn bè, từng là đồng đội đã vào sanh, ra tử ,từng có thời gian cùng chiến đấu chung vì một lý tưởng

..........Lehong..........
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10)
  #6  
Cũ 09-09-10, 08:36 AM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

HÀN HUYÊN

Trở lại chuyện anh Hai, người bạn kết nghĩa có cô em gái mà lòng tôi hi vọng được ngày thành duyên nên nợ......

Anh Cưng, người bạn cùng xóm lại chung phòng với tôi đã được trả tự do vào ngày 02 tháng o9 cùng năm đó, tức là sau đợt tôi về chừng hai mươi ngày. Anh cho tôi biết là Hai răng vàng, tức Hai bao tử khìa( biệt danh chúng tôi đặt cho Hai vì anh có bộ răng vàng và vì bị bênh đau bao tử triền miên) đã về chung trong đợt nầy.
Anh Chưng nói : Tao với Hai gặp nhau trong chuyến xe về Mytho nên Cưng mới biết. Thế là ý định thăm anh Hai, đến gia đình anh để biết chút ít về em gái anh đã được nuôi dưỡng trong tôi

Mặc dù đường đến nhà anh tôi chỉ nắm được duy nhất tên anh cũng như tên Xã, Ấp mà thôi.Thế là tôi tìm đến nhà một cách khó khăn, vì không rành đường. Hỏi thăm người ta chỉ vòng vo, do đó đôi lúc tôi phải lội ruộng, băng mương thật là vất vã. Rốt rồi tôi cũng tìm được nhà anh theo mong ước

Nhà anh tương đối còn nhiều ruộng đất, gia đình sống nhờ vào nghề nông và làm vườn, mức thu nhập gia đình khá ổn định

Chúng tôi hàn huyên, tâm sự kể với nhau những sự gian nan, khổ cực trong thời gian Cải tạo;. Sau đó thì gia đình làm một tiệc nhỏ để tiếp đãi tôi. Thời gian ở lại có một đêm, thành thử tôi cũng chưa được hỏi chuyện với em nhiều, hơn nữa tôi ngại vì mình đến thăm anh Hai mà lại có ý định ve vãn em gái người ta là một điều không được tốt.

Tôi chỉ được nhìn liếc sơ qua em, nhưng lòng chợt mừng khi nàng lén trao cho một ánh mắt cảm tình và nụ cười êm nhẹ. Trong lòng tôi thoáng niềm hi vọng mong manh.

Anh Hai đã biết rõ ý đồ của tôi khi đến thăm anh nên anh khẻ nói với tôi rằng : Nếu chú cảm thấy thích em gái tôi thì hảy nhờ người đến, anh Hai sẽ là tay trong giúp đở cho em. Dù sao chúng ta từng là những người vì hoàn cảnh phải chịu tù tội, chắc gia đính tôi chắc sẽ cảm thông cho chú _ Đừng lo !

Thật lòng khi đến gia đình anh, tối đã phải lòng yêu mến em dù chưa nói được trọn lời, nhưng ngại vì khoảng cách giàu, nghèo giữa hai gia đình khiến tôi ái ngại

Sau ngày 30 tháng 4, gia đình tôi kể như sa sút hoàn toàn, vì thời gian trước anh, em sống nhờ vào tiền lương thu nhập của chánh phủ, nay thì phải biết nhờ vào đâu ?

Làm việc cho Nhà nước không được, buôn bán khó khăn, lại thêm trong suốt hơn năm năm trời nuôi tôi khi tù tội thì gia sãn nào còn !
Mấy căn nhà ở mặt tiền đã bán sạch và nay phải chui vào xóm nhà nhỏ với ngôi nhà không đủ che mưa, che nắng. Thế nên, mong ước của tôi chìm theo thời gian và hoàn cảnh

Nhà cửa tiêu tán, tiền tạc không còn, gia đình tôi lâm vào tình trạng nghèo đói. Vừa mới ra trại xong chưa được nghĩ ngơi là tôi phải bon chen tìm cách mưu sinh. Còn việc gì làm với khả năng đây khi chưa vào lính tôi chỉ là một thư sinh, trong đầu chỉ có chút vốn chữ nghĩa mà không tay nghề ?
Thế là chỉ còn cách lấy sức lao động bản thân mà nuôi sống mình, nên tôi chọn Nghề đạp xích lô

Xe xích lô cũng không chủ nào chịu cho mình mướn nguyên ngày mà không tiền thế chân. Một người anh hàng xóm thương tình nhường lại cho tôi đạp xe nửa ngày : tức là từ 4 giờ sáng đến 4 giờ chiều thì giao xe lại cho anh

Sức khoẻ yếu kém với thời gian dài tù tội, tôi đã cố hết sức ì ạch, lê lết chiếc xe nặng nề củ kỷ hầu kiếm tiền nuôi gia đình.
Xe xích lô mà ba bánh lại bằng võ xe đạp không dám bôm đầy hơi, khiến cho xe khi chở nặng thì thì bị lực ma sát với mặt đường khiến người đạp xe điêu đứng khổ sở hơn

Đôi lúc đang chở khách mà thân thể quá mệt mõi tôi muốn năn nĩ khách để hoàn tiền lại, nhất là những lúc đạp xe lên dốc cầu, nhưng rồi nghĩ đến sự cần thiết phải có tiền nên tôi cố gắng đạp cho đến nơi đến chốn
Nhiều lúc đắc khách kiếm được một số tiền tương đối thì lại bị Giao thông thổi phạt vì Xe không có bến, đậu không đúng chổ. Công khó nhọc nửa ngày đành phải tiêu ma

........Lehong.....

Lần sửa cuối bởi lehong; 09-09-10 lúc 08:10 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10)
  #7  
Cũ 09-09-10, 08:10 PM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

NGHỀ BÁN VÉ SỐ DẠO

Qua mấy tháng đạp xe xích lô mệt mỏi, thân xác tiều tuỵ mà thu nhập không được bao nhiêu lại phải mang thêm bệnh tật, nên sau non hai tháng cố gắng tôi đành phải giã từ để tìm một nghề khác

Thân phận một "Sĩ quan Nguỵ" nên mặc dù có một ít học vấn tôi cũng không thể tham gia vào bất cứ ngành nghề nào sử dụng trí óc. Cũng chỉ còn cách duy nhất là dùng sức lao động của chính mình mà thôi Thế là tôi bắt đầu vào việc bán vé số tương đối nhẹ nhàng hơn

Nói chung, ngành xổ số nầy trong cái đà phát triển mạnh, bất cứ đơn vị tỉnh nào cũng thành lập một Uỷ ban xổ số, để qua đó thu được một số tiền lớn cho ngân quỹ Tỉnh. Vì vậy các tỉnh tranh đua nhau mà mở số, có tỉnh mỗi tuần lễ hai lần, nhờ vậy mà tầng lớp người nghèo khổ mới tìm được việc làm nuôi sống gia đình

Ở thành phố thì thành phần nầy rất đông đảo gồm những người tật nguyền, mấy ông bà lão không được con cháu nuôi dưỡng, lớp trẻ thơ thất học vì gia đình không kham nỗi việc lo cho sinh kế gia đình và việc học của mấy em. Nhất là những cô gái còn trẻ, họ lợi dụng vào nhan sắc của mình để dễ dàng mua bán được đắc hàng hơn các bạn đồng nghiệp khác

Chỉ tội cho lũ tôi, thấy mình không thể bon chen với thành phần trên nên tìm cách đi thật xa, vào những nơi hẻo lánh để bán được vé số. Muốn bán ở xa thì phải có phương tiện để đi, nhu cầu thường là chiếc xe đạp.

Nói thật khi "Cải tạo" về đến nhà cả việc sắm một chiếc xe đạp còi tôi cũng không đủ khả năng, may tôi nhờ đứa cháu con người chị có dư một chiếc xe đạp cũ đã xếp vào một xóa nhà từ lâu.
Với tình Cậu cháu nó bảo tôi lấy về tu sửa lại mà sử dụng, nhờ vậy kể như tôi may mắn có phương tiện để di chuyển

Chiếc xế bị lãng quên lâu ngày nên ruột, vỏ đã bị mục nát và vì không có tiền mua ruột, vỏ mới nên tôi phải mua những vỏ ruột cũ ở mấy tiệm sửa xe về mà ra công ráp nối lại với nhau mới xài được

Mấy ngày đầu tôi chạy tìm kiếm chổ để đặt bàn vé số. Tôi đến dò ở chợ "Xoài hột Trong" để xem có ai đặt bàn chưa để mình đặt bàn . Tôi đến chợ lúc 9 giờ sáng, thấy chợ còn đông khách và cũng không thấy ai bán vé số. Thế là tôi quyết định sẽ lên đó buôn bán.

Nói thật ngày đầu tôi cũng ngại ngùng về việc bán vé số nầy nên tôi nhờ đứa em dâu lên bán thử bước đầu coi như thể nào ?, nhưng khi sáng sớm dọn bàn lên thì đã có người bán rồi nên em dâu tôi đành bán ế, vì khách địa phương tìm người quen mua mà thôi.

Sự sai lầm để đặt chổ của tôi là khi tôi đến dò Chợ thì người ta đã bán hết vé rồi, nên tôi tưởng là không người bán

Nhận được tin vé số ế mà trời chợ đã tan, không thể có khách mua nữa, nên tôi vội vàng xách vé số mà chạy ngoài đường, cũng may nhờ cô em gái lúc trước ở gần nhà nay dọn về bán tại chợ nầy, thương tình biểu tôi chạy ra chợ "Xoài hột Ngoài" nhờ người anh của em bán hộ cho

Người anh của cô ấy cũng biết sơ về tôi trong thời gian trước, lại được em gái giới thiệu nên bằng lòng bán hộ dùm tôi một số vé mà không lầy lời vì vé số của anh đã bán hết đang chờ dọn dẹp chổ thì gặp tôi

Cầm số vé còn lại trên tay, tôi đạp xe rao bán, ghé vào các quán để mời mọc khách mua giúp, cũng may vé số được bán xong, tôi hú hồn mừng rỡ

Rút kinh nghiệm, tôi không đặt bàn, mà là chạy xe đạp để bán. Rao thì ngại ngùng, nên trên tay cầm xe tôi gắn một tấm bảng kẹp vé số vào đó. Chỉ cần nhìn qua là ai cũng biết được là anh chàng đi bán vé số dạo rồi. Ban đầu vì xử dụng tấm bảng hơi lớn, nên khi đạp thì bị cản gió khiến chiếc khi đạp xe thấy nặng nề hơn, sau đó, tôi đã thay bằng tấm bảng nhỏ, kích cỡ bằng chiều dài của tấm vé số mà thôi.

Từ đó tôi chạy đi bán ở vùng xa, vì nơi nầy không người bán, lại nữa mình bán với giá cao hơn ;
Ví dụ một tờ số vốn 50 cent thì tôi bán 2 đồng 3 vé, còn vé số vố 1 đồng thì bán lẻ là 1. 50 cent, hoặc 3 vé giá 4 đồng. Thu nhập tương đối cao, mình bán ít nhưng lời nhiều

Không bỏ qua cơ hội khi buôn bán trên ấy, tôi lại "dù" thêm vài chục, hoặc giạ gạo hầu đem về thành phố bán lại cho hàng xóm với giá rẻ. Tôi dùng từ "Dù" vì thời gian ấy lập rất nhiều trạm kiểm soát mà gạo cũng xem như món hàng không được buôn bán tự do.

Có nhiều lúc bị trạm bắt lại, nhưng thông cảm cho người nghèo bán vé số chớ chẳng phải thương buôn nên có người thương tình cho tôi đi, nhưng có hôm bị mấy tên 30 tháng 4 làm khó dễ bắt giữ gạo để chuyển về Huyện giải quyết. Thế là tôi mất toi cả vốn lẫn lời kể cả công khó nhọc

...........lEHONG..........
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10), LAO HAC (09-09-10)
  #8  
Cũ 09-09-10, 11:08 PM
Avatar của LAO HAC
LAO HAC LAO HAC đang ẩn
CM Tam Thập Tam Hạc
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 1.371
Thanks: 5.711
Thanked 4.360 Times in 1.307 Posts
Mặc định

đọc xong ko biết "Chuyện đời tôi" Chuyện đời người....hay Chuyện một người....hiiii
thanks!
Signature: Đường tuy ngắn không đi không tới
Việc dẫu nhỏ không làm không xong...
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to LAO HAC For This Useful Post:
CM4Q (10-09-10)
  #9  
Cũ 11-09-10, 08:07 AM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

GẶP LẠI ANH HAI

Từ ngày người chị thứ Hai của tôi bị trúng thực qua đời khi ăn đám giổ ờ nhà người bạn, thì anh Rễ tôi đã tái hôn với người vợ thứ nhì.
Bởi sợ cảnh "Mẹ ghẻ, con chồng" nên Má tôi rước đứa con gái của chị về nuôi dưỡng khi cháu vừa tròn 7 tuổi cho đến sau nầy

Trong độ tuổi xuân thì cháu tôi đã lỡ lầm trao đời con gái cho một gả Sở Khanh. Khi biết cháu tôi bụng mang dạ chửa và vì hắn vừa quen biết với một cô gái khác giàu sang, thế lực nên vội vàng "quất nhựa truy phong"

Cháu tôi phải tạm bán vé số để nuôi sống bản thân mình trong thời buổi khó khăn. Đêm hôm đó cháu trở dạ sanh nên những vé số lấy bán ngày mai đành giao lại nhờ tôi bán dùm

Vì là những người mới vào nghề nên tôi không biết là trong những trường hợp đặc biệt nhu vậy thì có quyền trả vé số lại cho thầu vé. Nếu còn thời gian và số lượng lớn thì chủ sẽ gởi trả lại cho công ty xổ số, còn nếu như ít thì người thầu sẽ ôm lại bán lẽ

Ngày hôm đó tôi đã ôm cả hai phần vé để đi bán. Vì với lương vé gấp đôi nên tôi phải chạy tận các chợ ở Long Định, Nhị Bình, Thuộc Nhiêu, Nhị Quý mà vẫn còn vé. Sau cùng tôi phải cố gắng chạy tuốt lên Cai Lậy để tiêu thụ

Tôi chạy đến bến xe Cai lậy_ Hưng Long để bán vé thì bất ngờ, anh Hai đang ngồi trên xe chở khách chờ về lại nhà thấy toi. Anh la to gọi tên tôi và vui mừng vì gặp lại ban hơn một năm trời xa vắng

Hai chúng tôi vào quán Cà phê gần đó uống giải khát và đổi trao tâm sự : Anh cho biết mỗi tuần anh phải ra Huyện trình diện vì đang thời gian quản chế và anh vừa trình diện xong , đợi xe về thì bất ngờ gặp tôi. Tôi kể cho anh về sự khổ cực, khó khăn của mình trong thời gian vừa qua và hiện nay thì chỉ tạm yên mà thôi

Khơi về chuyện gia đình, anh nói với tôi em anh vẫn chưa chồng, nếu tôi thật lòng có ý lập gia đình thì anh sẽ tận tình giúp đở, Anh sẽ là người tay trong động viên để gia đình và em gái anh chấp thuận. "Tụi mình cùng hoàn cảnh như nhau anh hiểu nhiều lắm, đừng ngại gì hết, cứ mạnh dạn đến đi"

Nghe lời anh tôi thấy tâm hồn mình giao động, việc gia thất tôi cũng có ý định từ lâu nên có sự ngại ngụng về gia cảnh, nay được anh hổ trợ thì còn gì bằng

Ở xóm tôi, bà con thương tình nên có người tình nguyện làm mai mối cho các cô gái trẻ thành thị, nhưng tôi sợ khi thấy sự nghèo khổ của gia đình mình chắc các cô ấy sẽ khinh thường, chê bay.

Anh Cưng cũng có người em gái bà con bên vợ có ý muốn cho tôi kết thân, Cô ta thường theo anh chị đến thăm gia đình tôi và hình như cũng có nhiều cảm tình, nhưng chắc do duyên số nên hai đứa chẳng nên đôi.

......Hôm đó tôi về thuật lại với gia đình về chuyện gặp anh Hai và những lời anh nói, thì em gái tôi đã tình nguyện đến gia đình anh. Trước là thăm gia đình, sau thăm lại người bạn gặp nhau khi thăm nuôi tôi và anh Hai nhưng không gặp, để mở lời, dọ ý coi em anh Hai ý kiến như thế nào ?

Em anh Hai tâm sự rằng cô không đòi hỏi gì cả, nếu Má tôi và tôi đồng ý đến thưa qua Má của em, nếu Má đồng ý là được rồi

Em tôi nghe được những lời nầy thì mừng rỡ, nghĩ rằng duyên sợ của tôi sẽ tựu thành.
Theo phép xã giao, em tôi mời bạn mình có dịp thuận tiện thì xuống thăm gia đình tôi cho biết.

.......lehong.......
Trả lời với trích dẫn
  #10  
Cũ 13-09-10, 04:02 AM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

CHUYỆN LỨA ĐÔI

Lần em gái tôi đến thăm anh Hai cũng là lúc mở đường cho tôi trở lại gia đình em lần thứ hai.

Tin lời em tôi nói sau khi gặp em anh Hai trở về, tôi quyết định đến một lần nữa cho chắc chắn.
Em anh Hai cũng lập y những lời đã nói với em gái tôi. Tôi đến thưa chuyện cùng Má của anh Hai thì được bà đồng ý, nhưng nói thêm rằng Con gái bà đòi hỏi ít nhất phải có một đôi bông vàng 24 ca ra. Tôi thẩn thờ thưa thật cùng bà là hoàn cảnh mình quá khó khăn, không thể sắm được vàng 24 như yêu cầu của em. Bà thương tình bảo tôi đừng lo, không có bông vàng 24 thì đôi bông khác cũng được, mọi chuyện để bác giúp cho. Tôi yên tâm ra về mà lòng nặng trĩu niềm riêng

Thật hoàn cảnh của tôi bi đát, khi đến thăm em lần nầy thì tôi cũng chẳng có được một bộ đồ tươm tất để diện ra mắt gia đình em .
Lợi dụng thời cơ khi tôi vắng mặt và ở nhà chỉ còn một bà già, bọn trộm đã ghé thăm nhà và cắp hết quần áo mà tôi còn sót lại lúc tan hàng, thành thử lúc lên gia đình nàng tôi phải mặc "đồ khính" của đứa em hàng xóm thân thiết
Bởi nó còn thanh niên, nên đồ mặc có vẻ Hippy, có lẻ nhờ vậy mà tôi trong trẻ trung hơn chăng ?

.......Đáp lại lời mời của em gái tôi thì cô nàng cùng người chị thứ Bảy đến gia đình tôi, dẩn thêm cô bạn ở Mytho, mà Cô nàng thân quen nhau khi mướn xe đi thăm nuôi anh ở tận Xuyên Mộc.
Tối hôm đó chúng tôi cùng đi xem chiếu bóng ở rạp hát Định Tường. Mẹ tôi bảo tôi và thay quần áo đàng hoàng để đi thì tôi nói rằng :"Rạp hát ở gần đây chớ có đi đâu xa mà thay đồ cho mất công". Tôi phải nói vậy vì sự thật tôi không còn bộ quần áo nào "xịn" hơn nữa

.......Trong rạp "Ci né" thì chúng tôi cũng không thể nói gì nhiều với nhau bởi người chị và bạn gái của em ngồi cùng hàng ghế . Lúc ra về thì em và người chị về nhà người bạn ngủ tạm qua đêm để sáng hôm sau về lại quê nhà

Như vậy kể về mặt hình thức thì gia đình anh Hai và em gái anh đã đồng ý về việc cầu hôn của gia đình tôi.Sau đó thì Cô Tám tôi và chị bà con cô Cậu đã thay mặt cho mẹ tôi đến ngỏ lời cầu hôn và được gia đình anh Hai chấp thuận, nhưng trong lòng tôi vẫn những rối bời toan tính : Vàng đâu, tiền đâu để lo việc hôn lễ

Cũng may Mẹ tôi còn giữ dùm đứa cháu gọi bằng cô một đôi bông vàng 18 Ca ra , vì khi lấy chồng nó đã nhờ Mẹ tôi giữ hộ. Mẹ tôi bảo tạm thời hảy mượn của nó để làm đôi bông sính lễ
Còn về khoảng tiền thì nhờ vào sự may mắn do người trúng vé số độc đắc biếu tôi và số phần trăm huê hồng của Chủ thầu vé chia vì giới thiệu được người trúng đến lảnh tiền tại đây

Hôm bán được vé trúng thật tình tôi cũng không được biết vì đó là một "tấm vé lai" của một cặp. Ông ta luôn mua dùm tôi nguyên một cặp vé, nên khi dò tờ đầu thấy trật thì ông ta bỏ ra để cho mấy đứa cháu chơi. Không ngờ có đứa tò mò dò lại và đã khám phá ra một tờ độc đắc được xếp len lõi trong đó. Thường những số như thế nầy là loại vé "Xấu" khó bán, nên chủ thầu phải pha trộn vào những cặp vé tốt để tiêu thụ hết mà thôi.

Nhờ vào số tiền thưởng nầy và số tiền dành dụm tôi mới có khả năng sắm tạm cho em vài ba bộ quần áo để mặc trong ngày cưới và những chi tiêu cho hôn lễ sau nầy

......Lehong......
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to lehong For This Useful Post:
Nhím con (13-09-10)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:38 PM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.

Loading...