![]() |
|
![]() |
|
![]() |
![]() |
|
#1
|
||||
|
||||
![]() * * * * * * Hà Nội thay đổi dữ dội! Phố phường tràn ngập lính Pháp. Cuộc sống lành mạnh phơi phới do Cách mạng đem về, bỗng chốc bị kẻ thù tàn bạo giày xéo, phá phách. Nh́n lũ giặc ngạo nghễ nện gót giày đinh trên đường phố, những người yếu bóng vía cảm thấy ḿnh lẻ loi, thấp hèn, nhỏ bé hẳn đi. Thuư t́m đến với Lăm-be một cách vội vă, không tính toán, lấy hắn làm chỗ nương thân. Lăm-be thường đi trận mạc biền biệt, ít ngày có nhà. Tiểu đoàn do hắn chỉ huy là một đơn vị độc lập, chuyên thực hiện những cuộc hành quân vây ráp theo kế hoạch chỉ định của cơ quan Pḥng nh́. Lăm-be gốc châu Phi, mang quốc tịch Pháp. Hắn không có quê hương, không cha không mẹ. Là đứa trẻ đẻ rơi, Lăm-be được trại cô nhi miền Đông nước Pháp nuôi đến tuổi đăng lính. Hắn chẳng có dáng dấp của người chỉ huy quân đội. Khổ người tầm thước, nước da xám xịt. Lăm-be sang Việt Nam từ năm một ngh́n chín trăm ba lăm, lúc ba mươi tuổi với chức cai tập. Hắn tuần tự lên cấp do t́nh nguyện ở thuộc địa đến măn đời. Lăm-be hiểu phong tục, sơi tiếng Việt như người bản xứ. Ma-ri Thuư là nguồn vui độc nhất đối với Lăm-be và hắn chiều vợ đến mức kính nể. Mỗi lần Thuư tỏ ra lo ngại về sự vắng mặt nhiều ngày của chồng, Lăm-be thường an ủi vợ: - Tôi là sĩ quan nhà binh, mợ là dân thường. Phận sự tôi phải thế, mợ vui ḷng. Cuộc đời vốn đă đau khổ v́ đơn độc, nay có chồng mà vẫn như không, Thuư càng buồn tủi. Ma-ri Thuư nhất quyết sẽ nói với Pê-tơ-ri Hường xin chú bồi bàn về làm con nuôi, dù phải chuộc một số tiền lớn. Điều trước tiên là Thuư muốn thăm ḍ thái độ thằng bé ra sao. Một lần nhằm lúc tiệm Li-đô văn khách, Ma-ri Thuư gọi chú bồi bàn đến chỗ vắng hỏi chuyện. Ma-ri Thuư đưa thanh kẹo sô-cô-la cho chú bé và nói: - Em cầm lấy. Chú bồi bàn dùng cả hai tay đỡ thanh kẹo, cúi đầu bẽn lẽn: - Con cảm ơn mợ ạ. - Em ngoan lắm! Cứ nh́n em là tôi không cầm ḷng được. Chẳng lẽ em cứ chịu thân phận tôi tớ măi thế này ư? Em không c̣n bà con họ hàng hay sao? Chú bé chớp mắt, đôi má bầu bĩnh đỏ ửng lên nom càng dễ thương. - Sao em không nói? Chú bé tỏ vẻ buồn rầu, sụt sịt: - Thưa mợ, con khổ lắm! Con là con một, bố mẹ chết cả th́ biết nhờ cậy ai? Nói đến đây, chú bé rưng rưng nước mắt. Một cái ǵ đau nhói trong tim Ma-ri Thuư... Đặt bàn tay lên mái tóc chú bồi bàn, giọng Ma-ri Thuư xúc động: - Em bằng ḷng về với tôi nhé! Tôi nuôi em và coi như... – Thuư định nói “như con”, nhưng biết ḿnh c̣n trẻ nên vội ngừng lại và nói tiếp: - Tôi sẽ coi em như em ruột tôi. Chú bồi bàn sửng sốt trước thái độ và lời nói của bà vợ ông quan ba Pháp. Chú trả lời lí nhí trong miệng: - Con không dám đâu ạ. Con nghèo hèn, côi cút... - Em thấy tôi thế nào? - Mợ tốt ạ. Có việc ǵ cần, mợ cứ sai con làm. Như thế tốt hơn là... Một chú bồi bàn khác xách xô nước đi ngang qua, chú bé giả bộ luống cuống: - Mợ để lúc khác con nói, bây giờ tụi bạn con nó nghe, con xấu hổ lắm. - Nói rồi, chú ù té bỏ chạy. Chiều hôm ấy Ma-ri Thuư đến nói với Pê-tơ-ri Hường cho phép chú bồi bàn sang nhờ chút việc. Ma-ri Thuư dắt tay chú bé đến trước mặt chồng, hớn hở nói: - Cậu Lăm-be, nó đấy, cậu ưng thuận đi! Chằm chằm nh́n chú bồi bàn như xem món hàng lạ, Lăm-be đột ngột hỏi: - Mày có muốn làm con nuôi chúng tôi không? Chú bồi bàn cúi gằm xuống, hai ngón chân cái di giẫm lên nhau, măi mới buột ra được một câu gọn lỏn: - Con không dám đâu ạ. Đại uư Lăm-be nheo mắt, hạ giọng: - Mày không phải làm ǵ nặng nhọc. Mợ Ma-ri thương mày như con thôi mà. Ma-ri Thuư âu yếm nói xen vào: - Em nhận lời cậu Lăm-be đi nào! Em c̣n ai thân thuộc mà phải đắn đo? Về với chúng tôi, đời em sẽ sung sướng. - Thưa cậu mợ, - chú bé nhấn mạnh hai chữ cậu mợ - con bông lông quen rồi, về với cậu mợ nhỡ lại bị đuổi th́ chẳng c̣n nơi bấu víu... Nghe chú bé nói, Ma-ri Thuư càng động ḷng thương: - Em đừng lo sợ. Tôi nói với bà chủ rồi. Em rất ngoan, sau này đi học em sẽ ngoan hơn. - Ừ, mày ngoan rồi, mày ngoan nữa. Mợ Thuư cũng ngoan. Tôi thích lắm. Tôi bằng ḷng. Lăm-be xoè hai bàn tay chuối mắn xoa xoa đầu chú bồi bàn. Chú bé chớp chớp mắt vẻ xiêu ḷng, ngập ngừng nói: - Tuỳ cậu mợ ạ... Nét mặt Ma-ri Thuư bỗng rạng rỡ hẳn lên, cặp mắt u buồn long lanh mở to. Ma-ri Thuư nh́n Lăm-be, sung sướng: - Nó bằng ḷng rồi! Cậu hôn con đi, Lăm-be! Đại uư Lăm-be cúi xuống đặt chiếc hôn lên trán chú bồi bàn. Từ hôm đó Thân bột mang tên mới: Sác-lơ Thân. .............. |
The Following User Says Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post: | ||
phale (10-01-11)
|
![]() |
|
|
![]() |
![]() |