
12-12-11, 11:11 PM
|
 |
Member
|
|
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
|
|
A CHÂU
2
Một đứa bé mồ côi chưa hề biết đến ṿng tay mẹ, một thiên kim tiểu thư gịng dơi vương giả phải làm nữ t́ Mộ Dung gia đến khi trùng phùng phụ mẫu, A Châu lại rơi vào nghịch cảnh éo le: phụ thân là kẻ thù không đội chung trời với người yêu!
Tuy chưa một ngày dưỡng dục nhưng công ơn sinh thành chưa lúc nào đến đáp? Mong ước trả thù lại là khát vọng nung nấu của người yêu, sao đành cản ngăn? Chỉ c̣n cách hy sinh tấm thân này, chỉ c̣n xem cảnh đuổi ngựa chăn dê, cuộc sống vô tư lự kia măi măi là mộng tưởng. Hiếu và t́nh đă bức người kiều nữ đến bước đường cùng.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng A Châu báo hiếu, người con gái dịu hiền kia thay cha nhận lấy cái chết oan uổng trên tay Tiêu Phong. A Châu ra đi, mưa phủ nḥa nhân thế, cả bầu trời cùng vương hương ly biệt. Hỡi ơi, “Ai thương tử biệt, ai sầu sinh ly” (Tản Đà). Đến phút cuối cuộc đời, điều duy nhất nàng lo lắng chỉ là sợ Tiêu Phong quạnh quẽ cô đơn. Đáng trân trọng cho tấm ḷng kiều nữ!
Màn sương mù mà Mă phu nhân trong cơn ghen tuông mù quáng cố t́nh giăng ra đẩy Tiêu Phong vào hiểu lầm oan nghiệt đă tan đi, hé mở một sự thật đau đớn, trần trụi cùng thi thể lạnh giá của A Châu, khóe mắt nàng hăy c̣n vương vấn ân t́nh.
Tiêu Phong và chúng ta chỉ biết ngậm ngùi thốt lên hai chữ “Giá như…”

|