|
|
Thông Báo |
#21
|
|||
|
|||
Dương Hà quê tôi
2008 Dương Hà ai có về không? Có đê chặn lũ, có đồng mênh mông Có tre tua tủa rào trồng Có ḍng sông Đuống lồng bồng trôi đi. * Vui nhau với quả chuối lùi Với bắp ngô luộc, với nồi ngô bung Buổi trưa giă nắng ngoài đồng Đi chặt mía trộm, đi trồng khoai lang. Ṃ cua bắt tép lang thang Đi lên trên băi đổ hang dế đồng Chiều chiều nhặt đóm nhớ không? Công nông chở đóm đi ṿng bờ đê Lưng c̣ng đỡ cả nắng hoe Mặt nhăn, da mật, thân che bầu trời. Trâu, ḅ lặng lẽ vui chơi Mấy cu cậu chót vót ngồi đỉnh cây Mùa hè súng đốp vang tay Một đường bi thả, một bầy trẻ con... Tiếng bà ru vẫn âm vang Một trưa trời nắng tiếng càng thấm sâu Ve kêu inh ỏi trên đầu Bên trên chơng lại ầu ơ... tiếng bà Quạt nan phần phật giữa trưa Nằm đây gốc nhăn gió đưa theo lời. Đêm đêm chim lợn réo trời Tắc kè, con cuốc... ŕ rầm bờ ao Bàn tay ông lớn biết bao Giấu con vào một ngôi sao trên trời Bằng câu cổ tích để đời Ánh sao luôn sáng như lời ông mong. Đêm đêm con ngủ giấc sâu Ông khua tỉnh giấc đèn dầu thắp lên Sách da bút mực kề bên Viết ḍng nhật kí - mang tên một Người Đêm đêm nước mắt tuôn rơi Trải qua mười một năm trời vẫn đau. Chiều chiều chim hót bắt sâu Bên trong cửa sổ lại đâu tiếng người Trang thơ chiếc bút o, i... Ông ngồi ông uốn nét ǵ đẹp thay Bàn tay rồi lại bàn tay Chụm vào một khối vần hay ra đời Người ông gầy rạc quá thôi Tám mươi nhăm năm đă đi rồi ông ơi! Mang tên cánh cửa ghế ngồi Suốt đời hành lư là lời ông răn. Nắng trưa tháng bảy nóng ran Nhớ người gặt lúa trải ngàn mênh mông Hàng ngàn con phượng con công Đẹp thay rực rỡ màu đồng vàng tươi Chim no kễnh bụng lượn chơi Tiếng xe tuốt lúa vang trời hoan hô Người đi, vợ ủn, chồng thồ Thanh niên trai gái kéo ồ ra đây Dân quân giúp đỡ một tay Một bầu trời lớn đẹp thay không ngờ. Người làng mở hội bẻ ngô Ở trên băi lại tiếng thồ reo vang Rơm vàng rạ chất khắp đường Ḅ buồn, nhai lại ngồi chuồng mà chơi Bát cơm gạo trắng ngà voi Dẻo thơm là chín mồ hôi hột vàng Dân làng mở tiệc ăn mừng Chùa Hiển Quang lại tưng bừng trống, cheng... Chiều chiều câu cá Cầu Bàng Đêm đi soi ếch Đ̣ng Cùng về khuya Mẹ ngồi làm mạ hè thu Khoai lang đào trộm Cạnh Châu mang về. Vài ngày mất điện mùa hè Vườn nhà lại tiếng chơng tre ai ngồi? Quạt nan phần phật một hồi Vài câu rả rích vui tươi xóm làng. Nhà tôi thơm phức ngô rang Cho thêm chút cát gịn tan nở phồng Ghế giường yên ả xem phim T́nh quê vẫn đó c̣n in trong ḷng. Mẹ đi văi lúa ngoài đồng Một bầu trời lớn đă gồng lên mây Trời mưa nước ngập thêm đầy Ốc bươu với chuột ḷng dầy mẹ lo Trời mưa mẹ khoác áo mưa Chân in nỗi khổ mắt đưa ra đồng Khéo là mất hết cả công Vừa qua phun thuốc mất đ̣ng vụ nay Đồng, nhà một mối lo thay Đêm đi ngủ mắt vẫn bay ngoài đồng. Có cô hàng xóm lấy chồng Cô, d́, chú, chú, bác... khóc phồng mắt môi Mẹ đưa ra tận ngơ ngoài Pháo tan mẹ khóc một hồi không yên Lưng c̣ng các mẹ ngóng trông Bờ tre ṃn lối dâu con trong trong nhà Nhớ đâu cái nắng ban trưa Vợ mang cơm bữa ra đưa cho chồng. * Có cô má đỏ môi hồng Áo hoa, quần vải, dép tông khác ngươi Chân quê cô bỏ đi rồi Cô đi đến tận xa xôi lấy chồng. Bờ sông vắng bóng đôi t́nh Rặng tre ngồi có một ḿnh lặng im Đèn về tận ngơ sáng trưng Nhớ anh thợ điện vừa xong trở về Áo cam mũ trắng trưa hè Chú mang ánh sáng - một nghề thanh cao Trèo lên chót vót xôn xao Cờ lê, mỏ vít... chú đâu ngại ngùng Chú về ai có nhớ không? Cây đa, gốc chuối không trông thấy rồi Nhà cao ngước đến tận trời Chỉ c̣n ai với một người nhớ mong? Bén mùi thành thị mang sang cà phê, quán nét trở nên đông người Hội Phù Đổng đă đến. -Thôi! Không cần bố nữa con đi được rồi Ô tô, xe máy đông người Đất tăng lên giá, muôn nơi đổ về Ruộng đồng cũng chẳng ai chê Một khu đất bỏ giờ đề hàng trăm... Nhớ về trường học xa xăm Nhớ về bạn cũ khó khăn trừng nào Nhớ về những tháng năm xưa Chỉ c̣n kỉ niệm mà đưa trong đầu Nhớ đâu buổi học buồn rầu Rét không nhường áo, ḷng sâu căm thù Quét đường không có bạn thân (*) Hiển Quang tiếng mơ cũng dần nhỏ đi Trẻ con th́ học li b́ Nhà cao sin sít li ti từng nhà Đi qua chào hỏi các bà Cài then, khóa cổng chẳng là ai thưa Đêm qua có một trận mưa Làng quê thay đổi hóa mơ hay ǵ? (*)Đây là những kỉ niệm phai mờ khi c̣n học phổ thông |
#22
|
|||
|
|||
Tro tàn
em về như gió để lại mùa sau dẫu là không có nhưng mà anh đau. tờ giấy đă đốt bức thư không c̣n hồn người đâu hỡi liệu có vẹn tṛn? t́nh ta ngang trái rối mớ ḅng bong yêu em măi măi sao đống tro tàn? |
#23
|
|||
|
|||
XA DẦN
Xa dần kí ức Tôi chốt lại niềm tin Ánh trăng vặt vẹo Tôi t́m kí ức xa. Khi những bông hoa Dần nở những nụ cười Khi những bài thơ dâng lên ai niềm cảm xúc Kí ức vẫn mờ nhạt Ai đó thương ai? Khi tôi t́m tôi Bằng ánh mắt xa xôi Nhịp tim đem theo những hồi âm vất vả Tiếng cười khanh khách về đêm. Khi tôi nghe một ḿnh Tôi bước lên Ánh mắt người đàn bà nh́n tôi Bằng trái tim Tôi chỉ t́m Kí ức xa... |
#24
|
|||
|
|||
Chân làng 2
2008 thơ VĂN VẦN Nơi con c̣ trong câu ca dao sải cánh rộng bay mênh mông từng đàn từng đàn Những đôi chân c̣ đặt xuống đau đớn từng ngày kiếm ăn quanh Con c̣ trong ḷng tôi, vẫn âm vang trong giấc ngủ vẫn tảo tần vẫn lo nghĩ vẫn âm thầm Với lời ru nóng bỏng của mẹ tôi đưa tôi vào giấc ngủ Với lời ru nóng bỏng của mẹ tôi đưa tôi vào đời Hành lư cũng chỉ vậy những lời ru ngọt ngào Tiếng ru đau đớn ru tôi ngủ ru tôi im trong cái đói quằn quại Sức sống lời ru vượt qua sức sống những mầm chuối ông tôi thường kể. Nơi chân làng Từng ngày vắt không ra sữa Những ngày bố đi Liên Xô về không việc Nuôi vài con lợn Mẹ đi bán rượu ở xa Mẹ phải bỏ nghề hàng xáo, nghề mẹ yêu Ở nhà đă có máy xay, máy xát, máy nghiền... Mẹ tự đi sắm cho ḿnh chiếc xe phượng hoàng cũ rích Mẹ tích dụm sau năm liền... Chiều về không có cái ăn Rau lang ở vườn cụt ngủn Mẹ lại lê chân ra đồng ngồi xổm ruộng ngô Bới t́m từng cây mằn muối, rau sam, rau dền cơm, Bố đi ra đồng soi ếch bạn đêm Mấy đứa trong làng trưa nắng vác cuốc đi đào ổ chuột Vài con gà mái mẹ nuôi dành trứng không chịu thịt Mẹ bán gà lại áo mới quần xinh Đêm năm ấy mắt thâm cuồng mắt ngủ Quận len đỏ mẹ dụm tiền mua Đan chiếc áo cho con suốt mấy đêm trường. Mẹ một ḿnh ra đồng tát nước Nhân dịp ghé thăm ruộng lạc chiều qua. Nơi chân làng Bàn chân bố mẹ chai ra thô ráp đặt lên làn đất nóng bỏng Những làn đất chân chim khô cằn Bố mẹ đă gù lưng cuốc đất thay trâu cày Những mầm cây vẫn quần quại với cái nắng khát đục đất lớn lên với sức sống mạnh mẽ Bố mẹ thương nhau cùng cùng nhau trải qua hoạn nạn Bố mẹ thương nhau như gừng cay muối mặn Chiếc khăn lau mồ hôi gói tṛn đẫm nước Mẹ cất vào ḥm sắt làm kỉ vật, hôm nay nh́n lại Bố mẹ đă yêu nhau như thế từ mảnh đất nắng dội như ḷ than Nồi ngô bung mẹ mang ra đồng mỗi bữa c̣n nức mùi hương gia đ́nh ta cùng ăn quây quần Và cũng nơi ấy những giọt nước mắt chảy xuống biết bao Thành thủy tinh chà xát hóa thành kim cương. Chân làng cũng là nơi cụ tổ, ông, bà, cô, d́, chú, bác... đă lần lượt nằm xuống trong những mô đất xanh, những mô đất úa Những ngôi nhà mấp mô cho ai ở? - Những linh hồn Những linh hồn mà tôi với mọi người vẫn thường thắp nhang Nơi cụ tổ bị mất hài cốt đắp mộ giả Ngày tảo mộ bắc thang ra tưởng nhớ, và muôn vạn ma - linh hồn cô quạnh chúi nhờ. Nơi tôi gắn bó tuổi thơ với xóm nghè Tiếng cuốc, tiếng tắc kè, tiếng chim lợn... réo một vùng Tôi vẫn sống đến nay Bên ngọn đèn điện cuối nguồi không lên nổi mà trưởng thành cùng các anh, chị, em... xanh tốt lớn lên từ đây Với tiếng khóc chào đời "chôn rau cắt rốn". Là nơi xưa truyền thuyết mẹ Thánh Gióng ướm đôi chân: Làng Phù Đổng Chuyện mà chị Tấm bị đứa em lừa trút giỏ tép Tất cả như một câu chuyện đă qua Với thời gian trôi nhanh không kịp Những lối ṃn h́nh thành những con đường mới Mỗi bước đi là kỉ niệm Ánh trăng cay đắng Tôi đi về trên những lối ṃn xanh. |
|
|