|
#1451
|
|||
|
|||
Quen, lạ?
Có người từ muôn năm cũ Trăm năm dạo gót nơi này Gánh thơ oằn trên vai nhỏ Gieo vần thả chữ say say Ta cũng người muôn năm cũ Trăm năm thả bước phiêu bồng Đọc thơ thấy ḷng ai ngỏ Ơ này quen lạ ǵ không? |
#1452
|
|||
|
|||
Quote:
Quen? Lạ? về trong tiền kiếp Lục xem ḿnh vốn là ai Có khi muội là chiếc lá C̣n huynh-dải nắng thu dài Lá không xanh hoài miên viễn Nhiều khi bỏ nắng về nguồn Cũng trong càn khôn quanh quẩn Quen? Lạ? lời đáp vô ưu... |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
kehotro (03-08-10)
|
#1454
|
|||
|
|||
Quote:
Bao giờ chuyển tiếp sang thu Để nắng hồng ươm trên lá Qua đông lá lại xanh chừ Buồn vui này cơn gió thoảng Lạ quen ai biết đâu nà Miễn chung chiêng vầng nhật nguyệt Gặp rồi huynh muội hát ca |
The Following 3 Users Say Thank You to kehotro For This Useful Post: | ||
#1455
|
|||
|
|||
Về với Biển Em về biển một ngày mưa cuối hạ Nghe tiếng sóng buồn xô băi vắng lao xao Hàng dương đứng phơi lá vàng trầm mặc Gió thổi sau lưng...trước mặt...cồn cào.. Biển hoang lạnh, dấu chân không người sánh Mảnh ṣ con chờ tay nhặt mỏi nằm Ghềnh đá xám cọ thời gian nhẵn nhụi Ngỡ như đời cô quạnh đă trăm năm Em về biển nh́n mưa rơi xót cát Đêm chập chờn tiếng sóng thở xa xôi Nghe độc mộc chở buồn trong tiềm thức Thả vào mưa... mưa cúi xuống ngậm ngùi Ừ có lẽ biển khóc ngh́n năm trước Lệ chứa chan mặn măi đến bây giờ Trong cô độc vẫn trải ḿnh độ lượng Gợn sóng t́nh thương băi vắng ru đưa Em về biển... ước ǵ anh là biển Ḷng gối ḷng trên sóng thức mênh mang Nghe biển hát - điệu du trầm mộng mị Nhắm mắt tan ra... về phía địa đàng... PL 3.8.10 Lần sửa cuối bởi phale; 04-08-10 lúc 09:21 AM |
#1456
|
|||
|
|||
Quote:
Lạ quen, nh́n nhau tận mặt Mới biết ḿnh có là ai... Xác thân này từ tro bụi Nhốt ta một kiếp thật dài Nửa đời đi qua ngoảnh lại Hành trang một gánh tuổi đầy Đường c̣n thênh thang vạn dặm Song hành huynh-muội cũng hay... Huynh nhỉ? |
#1457
|
|||
|
|||
Những cuộc phôn không ngủ... Có những cuộc phôn không ngủ Nối đêm khắc khoải với ngày Nối em và anh gần lại Tay cầm phím bấm..ngỡ tay... Cuộc phôn về từ nguồn cội Theo người đi gọi trăm năm Giọng em, giọng anh quấn quưt Rời phôn đêm đă gần tàn Khoảng cách vô h́nh hóa ngắn Tay vun nỗi nhớ thành cầu Và anh trong phôn hiện hữu Đêm về ấm mấy canh thâu... Cuộc phôn quên giờ... thong thả Giấu đi trời đất quanh ḿnh... Giọng anh trên phôn êm ả Chở giùm em hết điêu linh... PL 3.8.10 Lần sửa cuối bởi phale; 03-08-10 lúc 05:08 PM |
#1458
|
||||
|
||||
Quote:
Lối của con đường không nhớ không quên Im lặng chi ?Đừng chuốc lấy tủi hờn V́ người ta không c̣n như xưa nữa Sự lặng im là tiếng của con tim không c̣n là một nửa Em ơi hăy trở về với hoa cỏ tự do |
#1459
|
||||
|
||||
Trong các phạm trù triết học, tôi cứ hay nghĩ lan man nghĩ về ngẫu nhiên và tất nhiên. Gặp gỡ hay lướt qua một ai đó trong biển người mênh mông. Để rồi thân quen hay xa lạ. Đó là do số phận hay ḷng người nhỉ? Cũng không hiểu sâu sắc về Duyên khởi để thấu triệt Thập nhị nhân duyên nhưng thực sự có một người trong Nguệt viên đă để lại trong ḷng tôi những xuyến xao kể từ lúc người đó ghé qua Văn đàn của TTV. Chưa bao giờ gặp mặt, nhưng trong ḷng cứ tưởng tượng ra một Pha Lê đằm thắm, dịu dàng và bao dung. Bạn đến rồi đi khỏi Văn đàn, để lại những dư ba cho một người lăng tử. Rồi t́nh cờ lạc bước vào chốn của các tao nhân thưởng trăng, thấy lại h́nh bóng ngày nào bèn mừng rỡ viết vội mấy câu vụng về nhắn hỏi. Chỉ tiếc h́nh như ḿnh không được đón chào, bài bị xóa. Tiên trách kỷ, có lẽ là do ḿnh đường đột hoặc làm sao đó. Thôi đành vậy, lại quay bước lang thang, dù trong ḷng có hơi mất mát v́ đă ít nhiều nhạt phai ấn tượng về cố nhân….Một vài lời thô vụng nữa xin gửi lại.
T́m đến Nguyệt Viên hỏi cố nhân Vài câu thơ nhỏ nói xa gần Mượn tên người cũ đùa đôi chút Dùng cảnh phố xưa tỏ một phân Kế cận vô duyên thành chẳng gặp Xa xôi bạc phận khó nên thân Giao lưu không được thêm bằng hữu Ư cạn thơ xuông nhạt mấy phần P/s. Cảm ơn Tĩnh Nguyệt đă cho ḿnh mượn nick để post đôi lời tản mạn này nhé. |
#1460
|
|||
|
|||
Ta vô cùng nhỏ bé
Gói gọn hừ trăm năm Giận đời luôn cô lẻ Măi mê bước độc hành Huynh có những điều may mắn mà không phải ai cũng có cơ duyên. Đó là t́nh yêu. Một điều mà hầu như toàn thể nhân loại cứ măi đi t́m. Do vậy mà chẳng bao giờ huynh viết thơ t́nh đọc nghe mà thổn thức, đọc nghe mà chua xót với trần ai! Huynh cảm nhận cuộc đời, nh́n nhận cuộc đời với góc nh́n của một người ngoại đạo. Nhưng từ sâu thẳm tâm hồn huynh cảm nhận được cái xót xa, đau được với nỗi đau người khác. Có đôi lúc, nước mắt cứ bỗng dưng trào. Có đôi lúc, cảm thấy ḿnh như : Chẳng c̣n là ḿnh nữa! Người lính. Vâng huynh đă là người lính. Và vẫn măi là người lính. Trải qua ải sinh tử, nếm cay đắng cuộc đời. Rồi một chiều bỗng nhận ra: Ḿnh vẫn c̣n nguyên vẹn. Cái nguyên vẹn của một hạt cát, cái nguyên vẹn của một tế bào, một mầm sống trong vũ trụ bao la.Và nếu như ngày mai, con tim ḿnh sẽ ngừng nhịp đập. Chẳng có điều chi nuối tiếc. Ta vẫn là ḿnh cho dù chẳng là chi. |
|
|