![]() |
|
![]() |
|
#1
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Ngồi buồn lại đọc thơ buồn Lặng nghe con chữ như tuôn t́nh sầu chữ nào gánh đỡ nỗi đau Chữ nào gánh nhớ nhuộm màu tương tư TP |
#2
|
|||
|
|||
![]()
Nửa
Thốt nhiên trăng khuyết giữa mùa Nửa vầng c̣n đọng, nửa vừa tan ra Nửa em ch́m đáy phong ba Nửa anh lạc giữa sơn hà điêu linh PL |
#3
|
|||
|
|||
![]()
Một hôm
vỡ giấc chiêm bao T́nh theo cơn gió trốn vào cung mây Ḷng tôi tan tác thơ bay Đêm xao xác tiếng vạc gầy kêu sương Biết rằng mộng chỉ vô thường Niềm đau hôm ấy c̣n vương mấy mùa Thôi trăng đừng thả bóng đùa Tôi nghe có ngọn gió lùa vào tim Chiêm bao sương phủ, mây ch́m Sông mây, buồm gió đi t́m Riêng tôi! PL 21.7.09 |
#4
|
|||
|
|||
![]()
Không đề
Mai em nằm xuống hồn theo gió Bạn với cỏ cây ngủ mấy mùa Ướt đẫm quanh ḿnh đêm rắc lệ Lá vùi mặt khóc dưới màn mưa PL 24.7.09 |
#5
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Thơ khóc Đâu phải là em, thơ khóc thôi Vần rung lặng lẽ, chữ nghẹn lời Xác xơ hoang hỏai từng chương lật Hứng hết buồn nào trong mắt rơi... PL |
#6
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Đâu phải là thơ, I khóc thôi Tim rung bần bật, miệng nghẹn lời Xác xơ, tan tác đời trai trẻ Hứa nốt lần này, nước mắt ơi! ![]() 1100i |
#7
|
|||
|
|||
![]()
Vơ vẩn, vẩn vơ
![]() Thần tượng cô giáo bấy lâu Mà giờ mới nói, một câu thật ḷng Nói đi, sao cứ ḷng ṿng Lê không phải tượng giữa đồng đâu nha Th́ em đâu dám gần xa, Cô ơi cô măi vẫn là "tượng thân" >>>thần tượng Nghe xong, thiệt quá phân vân. Lẽ nào ḿnh giống tượng thần sao ta? Cô ơi em nói thật mà, Thích ǵ em thích đến già cô ơi Tự nhiên đi thích khơi khơi. Mai kia già thiệt nhớ lời không đây? Ḷng người đâu phải cỏ cây, Già th́ già vẫn tràn đầy yêu thương Đợi Lê đi kiếm cái gương. Soi xem có chút vấn vương thiệt ḷng? Th́ bao nhiêu nhớ cùng mong, Gửi vào gương ấy cho ḷng cô soi Ước ǵ lật được mà coi. Chữ mong chữ nhớ... như lời thốt thưa Biết cô từ xửa từ xưa, Mà giờ nghĩ lại như chưa biết ǵ Nếu mà chưa biết thôi th́. Coi như là có đôi khi thích đùa Bao giờ sư, văi bỏ chùa Chắc là em mới....trêu đùa cô ơi H́nh như thảng thốt chiều rơi. Trên cây lá giấu miệng cười... Xạo ghê Người cười...ta thấy năo nề, T́nh ơi, t́nh măi đi về nơi nao. Thôi th́ gửi lại chiêm bao. Ḿnh ta ngồi nhớ xanh xao tháng ngày Bút màu kia đă sẵn bày. Tô cho trọn vẹn giấc này chiêm bao. Kẻo mai tỉnh dậy ôi chao. Cây si héo tự khi nào...chẳng hay. Làm sao nói hộ tim này, Lời nào có thể dăi bày nhớ thương. C̣n đây chín nỗi tơ vương, Và c̣n đây nữa c̣n đường t́nh duyên Này ai toan vội đóng thuyền. Hỏi rằng đă biết chèo thuyền hay chưa? Có ai tát nước theo mưa, Để rồi khô khát giữa trưa nắng hè. Dù là thuyền, thúng, hay ghe. Em đều chèo được cô nghe có mừng Nghe qua có chút bâng khuâng. Tṛ sao giỏi thế... biết mừng sao đây? Cô mừng, em cũng mừng lây. Dường như hoa lá, cỏ cây cũng mừng. Cô ơi cô hỡi xin đừng... Con tim non nớt dễ chừng tổn thương Ở đây một dải sông Tương. Thuyền không cần đóng, dặm trường dám qua. Hay là lại đứng xa xa. Thả thơ rồi chạy về nhà giấu thơ... ![]() 24.7.09 |
![]() |
|
|
![]() |
![]() |