05-08-10, 12:46 PM
|
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
|
|
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.804
Thanks: 45.829
Thanked 83.828 Times in 21.718 Posts
|
|
Mỗi ngày mỗi bài thơ PL thích...
Núi, biển em và anh, bài thơ tôi đă đọc không dưới 3 lần. Đọc không tôi đă thấy hay, cái hay của những câu thơ nhẹ nhàng mà ẩn chứa sự mănh liệt của t́nh yêu... Và một ngày kia.... tôi nghe Nhân ngâm bài thơ này trong một buổi tối mùa thu bên ngọn lửa trại bập bùng trước biển...
Giọng ngâm ngọt ngào, ấm áp của Nhân như chắp cánh cho những câu thơ bay lên trong gió nồng nàn, quyện vào tiếng sóng êm đềm, lan tỏa vào từng mạch huyết tâm hồn tôi... Từ đó bài thơ thành ám ảnh yêu thương mỗi khi tôi nghĩ về biển và anh...
Núi, biển, em và anh
Ở một nơi núi tḥ chân xuống biển
Khoảng trắng nhỏ nhoi là băi cát ta ngồi
Anh yêu núi c̣n em th́ thích biển
Tự bao giờ núi và biển sánh đôi
Núi với biển cứ nhoài người ra măi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Anh yêu núi, anh ngồi ngăn sóng lại
Em dang tay, sợ núi lăn ra dần
Băi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lũng thấp, đèo cao núi không leo nổi
Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một gang tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân ?
Nếu lỡ hẹn biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi, rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi t́nh ái với nhiêu khê
Em yêu biển nhưng em không là biển
Khi xa nhau đâu biết lối quay t́m
Anh yêu núi và anh không là núi
Bước chân nào đứng lại với thời gian
Cho nên núi dẫu tḥ chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trắng ta ngồi
Anh yêu núi c̣n em th́ thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi!
Phan Thị Thanh Nhàn
|