Quote:
Nguyên văn bởi phale
Người lên núi
Người lên núi mơ ǵ bên khói nắng
Phố phường xưa hoa rụng, lá vàng phai
Cô gái ấy mỗi chiều ôm thơ ngủ
Nỗi nhớ mong như tơ lặng lẽ dài
Người lên núi gói ḷng vào kinh kệ
Quên cuộc đời tao tác những buồn đau
Trái tim hóa mộ phần chôn hoài niệm
Đợi thời gian làm phương thuốc nhiệm màu
Người lên núi có khi nào chợt nhớ
Mái nhà xưa bút mực đợi ṃn thu
Thơ cũng biết nhớ thương người từ độ
Chữ đan tay đứng đợi giữa sa mù
Người lên núi không hẹn ngày trở lại
Tiễn đưa này đâu khác với biệt ly
Nghe nỗi buồn treo vạn hạt trên mi
Người lên núi… khuyết trần gian một mảnh…
PL 3.11.2012
|
Hóa ra có người vừa lên núi lập am, ôi cuộc đời!!! Chúc cho tâm hồn ấy t́m được sự b́nh yên, thanh thản!!!